Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 104: Kiều nam trở về




Editor: Tâm Thường Lạc

Kiều Niệm Chiêu nằm ở trên giường bệnh, gắn ống truyền nước biển, cùng nữ siêu sao điện ảnh và truyền hình trên TV mặt mày toả sáng tưởng như hai người, cả người nhìn qua đều tiều tụy không thể tả.

Cận Tử Kỳ bước nhẹ đi tới, đứng ở bên giường nhìn xem một gương mặt cùng mình có vài phần tương tự.

Luôn luôn làm bóng dáng của cô, chẳng lẽ không mệt sao, Kiều Niệm Chiêu?

Người trên giường tựa hồ nghe thấy tiếng lòng cô, chậm rãi mở mắt ra, thấy rõ ràng là Cận Tử Kỳ ngồi ở trên ghế, đang lẳng lặng nhìn mình, vốn chìm vào hôn mê đầu óc lập tức thanh tỉnh.

"Tại sao lại...... Là cô?!" Cô có vẻ vô cung kinh ngạc, cũng không cách nào che giấu vẻ thất vọng.

Kiều Niệm Chiêu giống như một con thú mẹ đã bị công kích, bàn tay trắng bệch nắm lấy chăn mền, trong vành mắt đỏ hồng còn chút nước mắt đã khô cạn, cứ như vậy nhìn thẳng, tức giận trừng mắt cô.

Cận Tử Kỳ không một chút nào tức giận khi cô cảnh giác mình, tầm mắt chuyển một cái, dừng trên cổ tay cô đang quấn băng gạc.

Nơi đó còn thấp thoáng có tia máu rỉ ra.

Cô hiện tại nên nặn ra vài giọt nước mắt, có thể bị gọi là nước mắt cá sấu của tiểu thư cá sấu tiểu thư?

Huống chi, từ trong ánh mắt Kiều Niệm Chiêu mới vừa rồi thất vọng khi thấy cô thì cô cuối cùng cũng hiểu, ở chỗ này vở diễn chết vì tình là diễn cho Tô Hành Phong xem, chỉ tiếc cô nửa đường đi vào, phá hư tâm tình mà cô ta đã bỏ công chuẩn bị.

"Cô tới làm gì!" Giọng nói của Kiều Niệm Chiêu rất trướng, hiện tại ngay cả ngụy trang cũng giảm đi sao?

Cận Tử Kỳ bình tĩnh nhìn Kiều Niệm Chiêu, hồi lâu sau trầm mặc, mới chậm rãi mà mở miệng: "Ba bảo tôi đến đây khyên bảo cô mấy câu, bất quá nhìn dáng vẻ của cô cũng không cần tôi lãng phí thời gian."

Kiều Niệm Chiêu quay mắt đi, cười nhạo một tiếng, "Cô đừng nói giỡn, cô khuyên bảo tôi sao? Cận Tử Kỳ, nói là cô đến xem tôi để chê cười cũng không sai lắm."

Hàng lông mày đen xinh đẹp nhướng lên, Cận Tử Kỳ không phủ nhận bản thân mình cũng mang theo chút tâm tư như vậy.

Trên gương mặt tiều tuỵ của Kiều Niệm Chiêu hiện lên một nụ cười khác: "Bây giờ trong lòng cô nhất định đang suy nghĩ, xem đi, lúc trước liều mạng từ bên cạnh cô cướp đi Tô Hành Phong, hiện tại báo ứng đến đây mà? Cô muốn làm Tiểu Tam, hết lần này tới lần khác đã có người sẽ làm Tiểu Tứ Tiểu Ngũ. Tô Hành Phong có thể vì Tiểu Tam vứt bỏ chính thất, cũng có thể vì Tiểu Tứ vứt bỏ Tiểu Tam."

"Xem ra cô không phải là bị thương do cắt cổ tay mà là đụng bị thương đầu, đến bây giờ còn không hiểu rõ ràng."

"A, hiểu rõ ràng? Cô muốn để cho tôi nghĩ như thế nào?" Giọng điệu Kiều Niệm Chiêu đầy mỉa mai mà cười lạnh, "Nghĩ rằng Kiều Niệm Chiêu tôi vốn là tiện chủng, cho rằng quyến rũ người có hi vọng thừa kế Tống thị Tô Hành Phong có thể từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, kết quả cuối cùng Tô Hành Phong lúc này đây bản thân cành cây cao khó bảo toàn, cũng phải bị bổ làm thành củi mục, con chim sẻ như tôi đây dĩ nhiên cũng phải ngã chết trên mặt đất?"

Hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ cau lại, lạnh nhạt mà nhìn về phía Kiều Niệm Chiêu có chút điên cuồng.

Ánh mặt trời chiếu khắp nơi khăn trải giường trắng, những đầu ngón tay của Kiều Niệm Chiêu dưới ánh sáng vàng càng như lộ ra xương trắng.

Cô giơ tay lên lau đi nước mắt còn chưa kịp chảy ra ở khoé mắt, hừ cười nói: "Từ nhỏ đến lớn, bất luận tôi cố gắng cỡ nào cũng chỉ có thể là cái bóng của cô."

"Dựa vào cái gì cô là kim cương sáng chói hoàn mỹ, từ khi sinh ra đã được nâng niu trong lòng bàn tay, tôi thì nhất định là thuỷ tinh hèn mọn không đáng giá, cũng bị người ta tàn nhẫn giẫm đạp ở dưới chân, tùy ý giày xéo?"

Cận Tử Kỳ nhìn cô trút hết cảm xúc hung hăng trong lòng, chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Đây cũng là lý do ban đầu cô và Tô Hành Phong ở chung một chỗ, chỉ vì muốn chứng minh cô so với tôi cũng không kém sao?"

Kiều Niệm Chiêu lại mím môi nói không ra lời, đối với Tô Hành Phong, cô đã ném vào bao nhiêu chân tình, mặc dù phần tình yêu kia cũng không đơn thuần, ghen ghét, ganh đua so sánh, khoe khoang chiếm một phần rất lớn.

Nếu như Tô Hành Phong không phải là vị hôn phu của Cận Tử Kỳ, cô còn có thể trăm phương ngàn kế đi quyến rũ thu hút sự chú ý của anh ta sao?

Nếu như không phải Doãn Lịch luôn dùng cái loại ánh mắt như nhìn hạ nhân đó mà nhìn cô, cô lại có thể không từ thủ đoạn nào mà mê hoặc Tô Hành Phong thậm chí không tiếc dùng trinh tiết của mình mà đi đánh cuộc không?

Nếu như cô mới là thiên kim danh chánh ngôn thuận của Cận gia, lúc này tất cả toàn bộ gian khổ cũng nên có Cận Tử Kỳ tới chịu đựng!

"Cô đã sớm biết tôi là con gái ruột của Cận Chiêu Đông, có đúng hay không?" Kiều Niệm Chiêu đỏ mắt hỏi.

Cận Tử Kỳ gật đầu: "Biết, thế nhưng không có cái gì biến đổi."

Kiều Niệm Chiêu sợ run lên, ngay sau đó ha hả cười lên, cười đến nước mắt cũng chảy ra, sau đó từ từ hô hấp lại bình thường.

"Biết không, hợp đồng đĩa nhạc và phim truyền hình năm sau của tôi toàn bộ đột nhiên bị hủy bỏ, ngay cả bộ phim 《 Kiếm Tiên 》quay vào cuối tháng mười hai cũng bị báo tạm thời yêu cầu tôi thối lui ra khỏi đoàn phim!"

"Tôi cũng không nhìn thấy đoàn phim《 Kiếm Tiên 》 nửa đường phát ra thông báo đổi diễn viên, huống chi, đây là do công việc của cô có vấn đề, dường như đối với tôi không có quan hệ gì." Cận Tử Kỳ thẳng thắn nói rõ.

Kiều Niệm Chiêu ngẩng phắt đầu lên mà nhìn cô chằm chằm, "Đã không có một Tô Hành Phong, lại đến đây một Tống Kỳ Diễn, tôi không biết cô nói với hắn ta cái gì, hắn cũng đã quyết định bao vây đuổi giết tôi rồi, không lưu lại một chút đường sống!"

Cận Tử Kỳ lúc này mới bắt đầu cẩn thận suy xét thần tình trên mặt Kiều Niệm Chiêu, không cách nào che giấu hận ý, như vậy khiến ột người phụ nữ đối với cuộc sống tràn trề oán hận bỏ đao xuống dường như không quá có khả năng.

Ngược lại, sợ rằng mỗi thấy cô một lần, cũng sẽ khiến cho nội tâm của Kiều Niệm Chiêu thêm một phần vặn vẹo.

"Cận Tử Kỳ, tôi cho cô biết, mặc dù Tống Kỳ Diễn dùng thủ đoạn ti tiện thủ đoạn như vậy dồn ép tôi đi đến đường cùng, tôi cũng sẽ không cúi đầu, cái gì thuộc về tôi thì tôi nhất định sẽ lấy về!"

Lấy về? Lấy cái gì, tài sản Cận gia, hay là cái thân phận thiên kim Cận gia được đặt lên đầu trước đó?

Đôi mắt đẹp của Cận Tử Kỳ nhấp nháy, cô lập tức đứng lên, lúc giơ tay nhấc chân cử chỉ cũng lộ ra phong thái ưu nhã.

"Nếu quả thật là của cô thì đến mà lấy đi, tôi sẽ không dòm ngó dò xét đồ của người khác."

Nói xong liền xoay người đi đến cửa, sau lưng lại vang lên tiếng bộ dụng cụ ăn bị Kiều Niệm Chiêu quét rơi xuống từ trên tủ giường.

"Cận Tử Kỳ, cô cho rằng cô như vậy là chuyện đương nhiên rồi sao? Cô đeo vào chiếc mặt nạ cao quý đầy dối trá là có thể hạnh phúc sao? Cô thật là có bản lãnh, từ trước đây, rồi bây giờ, ha ha, tôi không biết cô làm như thế nào, nhưng tôi muốn cho cô, Cận Tử Kỳ, cô và mẹ cô nợ tôi tôi cũng sẽ đòi lại!"

Câu nói sau cùng của Kiều Niệm Chiêu nói xong cực hạn khiêu khích, Cận Tử Kỳ có chút khắc chế không được mà quay đầu, lạnh nhạt cười cười, "Nếu như cô tiếp tục như vậy nữa, đẩy cô ép cô vào bước đường cùng không phải tôi, mà là chính cô."

Cận Tử Kỳ khép lại cửa phòng bệnh sau lưng, nét lạnh lùng trên mặt vẫn dày đặc như cũ không thể tan đi.

Buổi khuyên bảo này cứ như vậy mà đi đến kết cuộc, ra về chẳng hề vui vẻ.

Loại người như Kiều Niệm Chiêu nhìn cả thế giới với đôi mắt căm thù, cuối cùng chỉ biết sống ở trong nỗi oán hận của chính mình.

Không phải cô đem người thương yêu bên cạnh cô ép điên, chính là cô đem mình đang tươi sống mà bức tử.

Về phần Cận gia...

Đôi mắt Cận Tử Kỳ rét lạnh, cô khinh thường việc đến đoạt đồ của người khác.

Cô bây giờ có được mọi thứ từ trước đến nay đều không phải là người khác cho.

Nghĩ đến từ nhỏ phải tiếp thụ chương trình học mà không phải người thường có thể chịu được, tay Cận Tử Kỳ nắm chặt tay cầm trên cửa.

Nên thuộc về cô, cuối cùng là chính cô ứng đắc.

Nếu như Kiều Niệm Chiêu trời sanh có đầu óc buôn bán, như vậy hiện tại cô nên là đứa con gái không được coi trọng.

Trên thực tế, từ lúc hơn hai mươi năm trước, thế hệ trước của Cận gia đã đưa ra quyết định.

Kiều Niệm Chiêu cho là, Cận gia thật sự chỉ cần Cận Chiêu Đông nói cho người nào thì cho người đó sao?

......

Trên ghế ngồi trong hành lang không thấy Tống Kỳ Diễn, Cận Tử Kỳ tùy ý mà bước đi thong thả vài bước, thì nghe có người gọi mình.

Vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Tô Ngưng Thu và Ngu Thanh Kiều nở nụ cười đâm đầu đi tới.

Hai mẹ con vẫn ăn mặc rất hiện đại, không giống như là đến thăm bệnh mà giống như là tới biểu diễn.

Chẳng qua là có chút không nghĩ đến hai mẹ con thế nhưng sẽ đến bệnh viện thăm Kiều Niệm Chiêu.

"Dì, Thanh Kiều!" Khi hai mẹ con họ đi tới trước mặt, Cận Tử Kỳ lên tiếng chào hỏi.

Tô Ngưng Thu nhìn quanh mọi nơi xong lên tiếng hỏi, "Như thế nào chỉ một mình con?" Vẻ mặt có chút ngượng ngùng, dường như cảm giác mình bỏ lỡ một vở kịch hay.

Ngu Thanh Kiều trực tiếp ôm vai Cận Tử Kỳ, thần bí đè thấp giọng nói: "Tới đây, chị họ, chị hãy nói cho em biết, cái cô Kiều Niệm Chiêu đó có phải là do dượng cả...... Uhm, ừ, chị hiểu mà."

"Thanh Kiều!" Tô Ngưng Thu liếc cô một cái, muốn quát bảo cô ngưng lại.

Ngu Thanh Kiều liền bụm miệng, trợn tròn đôi mắt lắc đầu, mồm miệng mơ hồ la ầm lên: "Không hỏi không hỏi." Nói xong ánh mắt nhìn về phía sau lưng Cận Tử Kỳ, nhiệt tình mà kêu lên: "Chào dượng cả!"

Cận Chiêu Đông vẫn còn chưa đi?

Cận Tử Kỳ quay người lại, thì nhìn thấy Cận Chiêu Đông đang cầm một cái ấm giữ nhiệt đi lên trước, sắc mặt vẫn không có tốt hơn, vẫn như cũ đối với Tô Ngưng Thu và Ngu Thanh Kiều cười cười: "Sớm như vậy, tối hôm qua ngủ đã quen chưa?"

"Tại sao có thể không quen? Kia vốn chính là nhà của dì cả, con lại chính là cháu gái danh chánh ngôn thuận bên ngoại, ngủ ở nơi đó cũng là yên tâm thoải mái. A, ngược lại dượng cả dường như ngủ không ngon, làm sao mà sắc mặt kém như vậy?"

Ngu Thanh Kiều thân thiện theo sát Cận Chiêu Đông đang ở bên cạnh hỏi, nhìn thấy túi giữ nhiệt trong tay ông, trước mắt sáng lên, "Ai nha, dượng cả, dượng thật là người đàn ông tốt, biết mọi người đến còn cố ý đi mua bữa ăn sáng!"

Trước khi Cận Chiêu Đông vẫn chưa rõ ràng là chuyện gì xảy ra, túi giữ nhiệt trong tay đã bị Ngu Thanh Kiều bưng đi.

Tô Ngưng Thu liếc nhìn rổ mây nhỏ trong túi giữ nhiệt, ha hả cười: "Là điểm tâm sáng của Đức Phúc Ký a, Thanh Kiều, còn không mau nói cám ơn với dượng, chạy xa như thế mua điểm tâm làm sao mà không biết ngượng chứ!"

"Nha." Ngu Thanh Kiều lập tức hướng Cận Chiêu Đông bày ra một nụ cười sáng lạn, "Cảm ơn dượng!"

Da thịt trên mặt Cận Chiêu Đông co rút, chỉ là ậm ờ mà trả lời sau đó chán nản đi vào phòng bệnh.

Cận Tử Kỳ ở một bên thấy thế đáy mắt tràn đầy ý cười, lúc này hai mẹ con Ngu gia bất kể là thật sự không biết vẫn là giả bộ, tối thiểu hai mẹ con họ đã thành công khiến cho Cận Chiêu Đông lại một lần nữa kìm nén đến nội thương.

"Chị họ, chị có muốn nếm thử một chút hay không, mùi vị không tệ a!" Ngu Thanh Kiều có lòng tốt đưa tới một miếng.

Cận Tử Kỳ cười lắc đầu, "Em họ ăn đi, chị đã dùng qua bữa sáng, chị phải chạy đi làm, hai người......"

Tô Ngưng Thu dùng giấy khăn lau xong móng tay liền lôi kéo Ngu Thanh Kiều đẩy cửa phòng bệnh ra, không quên quay đầu lại nói với Cận Tử Kỳ: "Dì với em họ con còn muốn thăm bệnh nhân một chút, cũng đã đến cửa không đi vào sao được?"

Nói xong, hai người đã không thể chờ đợi được mà đi vào.

Cận Tử Kỳ nhìn xuống đồng hồ đeo tay, lại nhìn hành lang một lần nữa, sau đó đi sang cửa thang máy bên cạnh gọi điện thoại cho Tống Kỳ Diễn, cũng muốn hỏi hắn đi đâu rồi.

"Tử Kỳ." Một giọng nói đàn ông hơi khàn khàn truyền đến trước mặt cô.

Cận Tử Kỳ vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy Tô Hành Phong đứng ở cách đó không xa, bước chân của anh ta có chút ngập ngừng, dường như không biết nên xoay người rời đi hay là tiếp tục đi tới chỗ cô, trên mặt cũng là vẻ chần chờ không nhất quyết.

Ánh mắt của Cận Tử Kỳ dừng ở bó hoa hồng trên tay anh ta, cũng không biết là tặng cho Kiều Niệm Chiêu, hay là muốn cầm đi cho Bạch Tang Tang ở phòng bệnh khoa phụ sản?

"Em...... Là tới thăm Chiêu nhi sao?" Tô Hành Phong cuối cùng vẫn lựa chọn đi lên phía trước hỏi thăm.

Tinh thần của anh ta có chút ngẩn ngơ, giữa mày cũng đã lờ mờ có nếp nhăn, không được bình thản, có lẽ, mấy ngày nay nhiều chuyện phiền toái lũ lượt kép đến so với những chuyện mấy năm gặp phải cộng lại còn khó giải quyết nhiều hơn.

Cận Tử Kỳ nhàn nhạt gật đầu một cái, không có nói nhiều, cùng anh ta đi lướt qua nhau.

Nhưng Tô Hành Phong bỗng dưng quay người lại, giữ lấy tay cô, "Anh cùng Bạch Tang Tang thật sự không phải như mọi người nghĩ, đêm hôm đó...... Đêm hôm đó......"

Nhưng mà khi nhìn vào trong đôi mắt của Cận Tử Kỳ giống như có thể nhìn thấu lòng người, rốt cuộc nói không nên lời kế tiếp.

"Đó là chuyện nhà của các người, nói với tôi cũng không có tác dụng gì."

"Tử Kỳ......" Tô Hành Phong giống như là con chim non bị thương, cần sự an ủi dịu dàng.

Trong mắt của anh ta, hiện đầy tơ máu, giống như bao nhiêu nỗi xót xa và sự mỏi mệt sâu nặng không thể tan đi hết.

Cận Tử Kỳ từ từ phất tay của anh ra: "Nơi đây có mẹ của anh là vị Phật sống vĩ đại, giữa hai người phụ nữ Kiều Niệm Chiêu và Bạch Tang Tang, tôi chỉ có thể dâng tặng anh bốn chữ, tự giải quyết tốt."

"Tự giải quyết tốt, không nghĩ tới nói với anh bốn chữ này chính là em..."

Tô Hành Phong lẩm bẩm tự nói, dáng vẻ buồn bã thất thần.

Anh ta giống như là nhận ra được cái gì đó, lui về phía sau nửa bước, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ, cách sau một hồi, mới quay đầu cười khổ, "Nguyên lai là như vậy, hắn thế nhưng mới là người hiểu em nhất, người thích hợp với em nhất."

Dứt lời, anh cũng không liếc nhìn cô một cái, lướt qua cô đi đến phòng bệnh của Kiều Niệm Chiêu.

Cận Tử Kỳ đứng tại chỗ, không mở miệng gọi anh ta lại.

Chẳng qua là khi quay đầu đi, nhìn sang bóng lưng anh do ngược chiều ánh sáng đã gầy gò không ít, trong lòng vẫn còn có chút cảm xúc.

Ba người phụ nữ, Tô Hành Phong, đúng là đủ khiến anh ta bị dày vò cả đời rồi!

.........

Khi xoay người lại, đã nhìn thấy Tống Kỳ Diễn chẳng biết đến lúc nào mà đứng ở cách đó không xa.

Hắn đi tới, vừa ôm cô vừa đưa mắt nhìn về phía bóng lưng Tô Hành Phong, "Đi thôi."

Đang trên đường đưa cô đi đến công ty, giữa lông mày Tống Kỳ Diễn là vẻ hân hoan phấn khởi, đằng hắng cổ họng, thái độ nghiêm túc tuyên bố: "Năm giờ chiều, cùng anh đi đến sân bay đón người nhé."

Cận Tử Kỳ nhìn ra hắn cao hứng, trong dáng vẻ đó có mang một chút khẩn trương, khóe miệng cong lên.

—— xem ra người này đối với hắn mà nói có ý nghĩa phi phàm.