Hôn Nhân Ép Buộc Cô Vợ Thần Y Của Đại Tổng Tài

Chương 7: 7: Phe Thứ Ba





Để tiện cho việc đi học, bà ngoại cũng gửi đến cho Diệp Liên Tuyết một chiếc máy trợ thính.

Dù sao thì không thể giao tiếp được như người bình thường cũng đã là một chướng ngại, cũng nên để cho Diệp Liên Tuyết ít nhiều nghe thấy được lời người khác nói.
Đây không phải là lần đầu Diệp Liên Tuyết được dùng máy trợ thính, ngày trước bà ngoại sợ cô nghe thấy những lời dèm pha không mấy hay ho từ người ngoài nên không cho cô đeo, bây giờ bất đắc dĩ phải dùng đến, Diệp Liên Tuyết cũng không mấy lấy làm lạ.

Dù sao thì những lời người khác nói về cô có nghe thấy thì cũng vậy, chẳng cần quan tâm đến.
Ngày hôm nay sẽ là ngày đầu tiên nhập học tại học viện, mấy ngày vừa rồi ở ký túc xá để ổn định, Diệp Liên Tuyết cũng chẳng mấy để ý đến Bạch Ly.

Cô ả đấy chắc chắn là còn lắm trò nhưng chỉ cần cô ta ngoan ngoãn chịu ngồi yên, cô cũng sẽ không hơi đâu tìm đến cô ta để gây chuyện.
“Này! Mọi người có biết lớp chúng ta sắp có người mới không?” Một bạn học nam cao hứng lên tiếng.
“Có nghe qua nhưng không ấn tượng lắm, cậu biết là ai không?”

“Chỉ biết tên là Diệp Liên Tuyết, hmm nghe đâu là con dâu tương lai của Quách gia.”
Lời vừa dứt, xung quanh bạn học nam ấy không hẹn mà cùng vang lên mấy tiếng hừ lạnh khiến cho người khác không biết cũng phải hiếu kì.
“Tưởng là ai khác hoá ra lại là con dâu của chủ đầu tư à? Có khi được vào học viện này lại chẳng bỏ ra tí công sức nào nữa cơ.” Một giọng nữ cao cao tại thượng lên tiếng.
Theo sau đấy còn có người bồi thêm vào, hưởng ứng lời nói đầy châm chọc kia: “Chưa hết nha! Nghe đâu cô ta còn là một con tiện tì nghèo khổ quê mùa nữa cơ, đã thế lại còn câm điếc.

Mọi người có thấy bao nhiêu thứ tệ hại cô ta ẵm trọn rồi không? Một con khốn xui xẻo.”
“Mấy người nghe chuyện trong yến tiệc hôm trước của Quách gia, cô ta còn ngốc nghếch tuyên chiến với Bạch Ly làm cho Bạch Ly bị thương, mặt mũi của Quách gia tối hôm đấy bị cô ta rũ sạch sẽ.

Còn nghe nói để được làm thiếu phu nhân, cô ta tính kế ép cả Quách gia vào tròng cơ đấy.”
Những lời nói không mấy hay ho từ đám sinh viên được gọi là có giáo dục, tiền tài cứ vậy chuyền nhau rồi lan rộng ra như hiệu ứng domino.

Một số người khác tỏ vẻ không quan tâm lắm nhưng cũng có một số người coi đây là trò vui, trực tiếp hưởng ứng theo đám đông cười nhạo người khác trong khi bản thân lại chẳng biết cái gì.
Diệp Liên Tuyết vừa đến cửa lớp đã nghe thấy những tràng cười đầy cao hứng từ bạn đồng học.

Xưa nay cô ít khi giao tiếp cùng người khác, những chuyện vui vẻ thời đi học cũng chẳng mấy nhiều, có lắm cũng chỉ là cùng người khác nói chuyện qua lại mấy câu rồi thôi.
Những ánh mắt đổ dồn vào người đang vừa bước chân vào lớp, những tiếng cười đùa giòn giã vừa nãy cũng dần vơi bớt rồi im lặng lẳng.

Khoảng không khi trước còn náo nhiệt chỉ vừa rồi qua một khắc lại lặng ngắt như tờ, vốn tưởng có thể nghe thấy được tiếng kim rơi.

Diệp Liên Tuyết không mấy lấy làm lạ trước tình cảnh này, thôi thì cô tự biết được vừa rồi mọi người cười vui đến như thế là đang cười chuyện của cô đi.


Mà có vì thế thì cũng không có chuyện gì phải xoắn lên cả, từ xưa đến nay cô cũng đâu có mấy khi để tâm đến chuyện này.
Lớp học lặng ngắt đi độ chừng nửa khắc, ngay sau đấy, lại là giọng nói của một bạn học nam vang lên đầu tiên, phá bỏ đi sự tịch mịch từ nãy đến giờ: “Con mẹ nó! Xinh thế này mà vừa rồi đứa nào mới gáy người ta là đồ nhà quê thế?”
Vẫn như hiệu ứng domino, vừa rồi chính là hùa nhau nói xấu, bây giờ lại là hùa nhau khen lấy khen để.
“Không phải có ý gì đâu nhưng mà mấy bạn nữ vừa rồi đi rêu rao người ta bây giờ chắc đang nuốt cục tức không trôi ấy haha.”
“Tưởng gì hoá ra lại là ghen tị với người khác mới bày ra cái trò nói xấu như thế.

Nhìn thử xem, bây giờ ai là công là phượng, ai là ngan là vịt?” Lời của nam sinh này tuy hơi quá đáng nhưng lại thành công chọc đúng vào chỗ tức của những nữ sinh vừa rồi còn ba hoa mồm mép.
Mấy bạn học nữ vừa rồi còn cười ha hả lấy người khác ra làm trò tiêu khiển, mua vui cho cảm xúc của mình giờ đây lại giống như ăn phải bọ xít, ai nấy đều ngậm miệng, mặt đen như đít nồi.

Những người biết chuyện thì không nói chứ những người vốn chẳng biết Diệp Liên Tuyết là ai nhưng cũng hùa theo đám đông nói xấu cô thì bây giờ biểu cảm đúng thật hết sức vi diệu.
Đối với mấy chuyện ồn ào này, Diệp Liên Tuyết cũng không lạ gì lắm.

Không phải là nói phét nhưng hầu như lần nào cô xuất hiện ở đâu cũng đều khiến cho nơi đấy xảy ra chuyện ồn ào.

Diệp Liên Tuyết không cho rằng là do cô xuất chúng đến nỗi khiến ai nấy cũng đều phải xuýt xoa, mà có lẽ là vì có nhiều phương diện cô thực sự khiến cho người khác phải chú ý.

Thiếu phu nhân tương lai nhà tài phiệt - nhà tài trợ vàng của học viện danh giá này - một nữ nhân bình thường có xuất thân bình thường lại có thể xuất hiện ở học viện này - điều này hẳn đã là một điều gì đấy hơi nghịch thiên rồi.
“Chết tiệt! Sao cô ta có thể ngang nhiên cướp hết hào quang kia chứ? Con tiện tì quê mùa đó sao có thể?”
“Hừ! Đám con trai ở học viện bộ mắt mù hết rồi hay tiêu chuẩn bị hạ thấp kịch sàn thế kia mà lại đi khen một con nhỏ vừa nhìn đã thấy chân còn dính phèn xinh đẹp? Thật không hiểu nổi!”
“Ghen tị? Chúng ta phải ghen tị với nó sao? Chẳng có gì để ghen tị cả, ai mà đi thèm ghen tị với một đứa xấu xí thô kệch, dị hợm lại câm điếc kia?”
Mấy nữ sinh giống như bè gỗ gặp dây thừng, cứ vậy kết nối với nhau theo sự ganh ghét với Diệp Liên Tuyết mà lớn dần.

Lớp học ồn ào vừa nãy chỉ sau sự xuất hiện của Diệp Liên Tuyết lại có thể chia làm hai phe rõ ràng.

Một phe nam sinh vừa nhìn thấy cô đã muốn bảo vệ - một phe là những nữ sinh vì ganh ghét mà cố chấp chửi rủa cô.

Diệp Liên Tuyết là phe thứ ba - phe ngoài cuộc, cô chẳng để ý đến mấy chuyện tầm phào này đâu, thậm chí cô còn cảm thấy việc mình đeo lại máy trợ thính để nghe mấy lời vo ve bên tai này thật sự quá đỗi phiền phức rồi..