Hôn Nhân Ép Buộc Cô Vợ Thần Y Của Đại Tổng Tài

Chương 3: 3: Thánh Thủ





“Ngài Thủ trưởng, xin ngài suy nghĩ lại…”
Ở một phòng bệnh VIP, đến viện trưởng của bệnh viện cũng phải cúi đầu cung kính với người đàn ông đang nằm trên giường bệnh mấy phần.

Người đàn ông kia được người ta gọi là “Thủ trưởng” - là người có quyền thế nhất nhì thành phố, chế độ đối đãi ở bệnh viện này cũng vì ông ta mà phải nhún nhường thêm mấy phần.
“Tôi muốn Thánh thủ của bệnh viện đích thân giải phẫu cho tôi.” Ông ta nhìn viện trưởng, trong lời nói càng có ý kiên quyết.
“Nhưng… Xin ngài hãy suy nghĩ lại, Thánh thủ của bệnh viện chúng tôi thực sự rất bận.”
“Có là thần thánh phương nào thì cũng là người làm ở bệnh viện của ông thôi mà, thân là viện trưởng, đến cả cấp dưới của mình cũng không thể quản được sao?”
Thủ trưởng như chọc trúng chỗ đau của viện trưởng khiến cho ông nhất thời á khẩu.

Tình thế tiến thoái lưỡng nan như thế này thật khiến cho viện trưởng bỗng chốc không biết làm như thế nào mới phải.

Bây giờ nếu đắc tội Thủ trưởng, kết cục của ông cũng chẳng mấy tốt đẹp gì, nhưng mà mời được Thánh thủ tham gia ca phẫu thuật lần này thì còn khó hơn việc trèo lên băng sơn để hái cây hồi sinh nữa.

Thế này cũng không được, thế kia cũng không được, ông phấn đấu cả đời để ngồi lên được chức viện trưởng của bệnh viện danh giá nhất, như thế không phải là cuộc đời đang trêu ngươi ông đó sao.
Rời khỏi phòng bệnh VIP, viện trưởng thẫn thờ, không biết phải làm như thế nào bèn đánh bạo gửi một tin nhắn đến người gọi là “Thánh thủ” kia.
Nghĩ đến Thánh thủ, viện trưởng còn sầu não hơn, xác suất để người đó nhận lời tham dự ca phẫu thuật này là gần như bằng không.

Vị bác sĩ này có tay nghề cực kì cao siêu, kỹ thuật phải gọi là đỉnh đỉnh nhưng quái dị ở chỗ chính là không bao giờ lộ mặt khi làm phẫu thuật, hành tung cũng khá xuất quỷ nhập thần.

Viện trưởng may mắn là một trong số ít người đã từng diện kiến gương mặt thật của cô ấy.

Ông sầu não đỡ trán, thầm nghĩ một cô gái trẻ như thế đã có thể có được tay nghề mà ông mất nửa đời người còn chưa có được.

Cũng may vì Thánh thủ cũng tỏ ra là một người không màng gì đến danh lợi, bằng không một ngày cô ấy nổi hứng muốn lên làm viện trưởng thì đến cả ông cũng phải đến lúc về quê cuốc đất mà thôi.
Đang không biết làm sao, bỗng dưng viện trưởng nhận được tin nhắn trả lời từ Thánh thủ, đúng kiểu không bao giờ ngờ đến được.


Cô nói rằng cô đang ở gần bệnh viện, sẽ đến chỗ ông ngay và chấp nhận ca phẫu thuật lần này.
Ngay lập tức, viện trường giống như dẫm phải mìn, dẹp hết toàn bộ công việc sang một bên, ngay lập tức điều động người chuẩn bị phòng họp kín nhất bởi vì Thánh thủ sẽ đến ngay lập tức.

Giới y khoa cả nước không một ai là không biết đến vị Thánh thủ danh bất hư truyền này, vì thế hôm nay nghe đến việc cô sẽ đại giá quang lâm, vi hành đến bệnh viện một chuyến thật khiến cho cả bệnh viện như sống dậy, sửng sốt, ai nấy cũng đều muốn diện kiến xem rốt cuộc Thánh thủ trong truyền thuyết có dung mạo như thế nào.
Vẫn nguyên tắc cũ, viện trưởng đuổi hết tất cả mọi người thích hóng chuyện đi, chỉ để cho mỗi mình ông tiến vào trong phòng họp.

Thánh thủ chưa bao giờ lộ mặt trước tất cả mọi người vẫn chọn cách đơn giản nhất để thuận lợi tiến vào trong phòng họp khiến cho không có bất kì ai nhận ra được.

Cô mặc áo blouse trắng, giữa tình hình dịch bệnh này, việc đeo khẩu trang cũng không phải là chuyện gì quá xa lạ.

Thế là khi diện kiến Thánh thủ đang ngồi trong phòng họp, viện trưởng như ngã ngửa bởi vì cách thức này thực sự quá dễ lộ tẩy.
Diệp Liên Tuyết ngồi đại ở một chiếc ghế trống, cô cúi chào viện trưởng thay cho lời nói.

Ông lấy làm quen với việc này, gật đầu lại, toàn bộ giao tiếp tiếp theo chính là ngôn ngữ kí hiệu bởi vì ông có khả năng giao tiếp được với người câm điếc như cô.
“Bệnh nhân lần này chính là Thủ trưởng của thành phố, bắt buộc phải đích thân do cháu làm phẫu thuật mới được, bằng không ta cũng sẽ không nhờ đến cháu.”
“Dạo gần đây cháu cũng khá rảnh rỗi, cháu làm cũng được, chú cứ gửi hồ sơ bệnh án qua cho cháu và ấn định với ngài ấy ngày làm phẫu thuật.”
“Tốt quá, cháu đã cứu ta một bàn thua trông thấy rồi.”
Diệp Liên Tuyết chỉ cười, nhận lời giúp đỡ bệnh viện chính là đang ngầm trả ơn Quách lão gia tử đã chiếu cố cô mà thôi.

Đương nhiên là cô biết bệnh viện này chính là một phần sản nghiệp của Quách gia.

Hai năm trước, chính Quách Thừa Tuyên đã đổ vốn đầu tư và là người giữ số cổ đông lớn nhất bệnh viện này.

Tuy không ai biết được đứa con gái nhà quê như cô chính là Thánh thủ danh bất hư truyền, nhưng hiện tại, Diệp Liên Tuyết cô chỉ có thể dùng cách này để báo đáp lại ơn của Quách gia mà thôi.
“Cháu có định tiếp tục làm bác sĩ hay học tiếp ở học viện?” Viện trưởng dùng một tràng ngôn ngữ kí tự, cực kì thành thục để giao tiếp với Diệp Liên Tuyết.

“Cháu sẽ học tiếp.”
“Vậy ta sẽ chiếu cố cháu một chút, dù sao thì ta cũng nằm trong đội ngũ kiểm duyệt kết quả của sinh viên.”
“Không cần đâu, cháu nghĩ rằng không cần đến chú chiếu cố, cháu vẫn có thể vào được học viện.

Cứ đối xử với cháu như bình thường là được, đừng quá đặt nặng chuyện gì hết.”
Nếu như người khác cho đây là tự cao tự đại thì riêng viện trưởng không nghĩ như thế.

Người học thức uyên thâm như ông đứng trước một cô gái trẻ như Diệp Liên Tuyết vẫn còn phải có vài phần muốn lĩnh hội thì việc không cần ông chiếu cố, cô vẫn có thể vào được học viện chính là điều cực kì hiển nhiên rồi.

Có lẽ là do ông lo xa, hoặc giống như là đang cố gắng trả ơn cô đã cứu mình phen này nhưng Diệp Liên Tuyết không cần, điều này cũng khiến cho ông trăn trở ít lâu.

Động lực nào khiến cho người xuất quỷ nhập thần như Diệp Liên Tuyết chấp nhận cuộc phẫu thuật này?
Diệp Liên Tuyết dùng cách cũ để rời khỏi bệnh viện, cô thay áo blouse khi ra khỏi phòng họp và hoà vào dòng người đông đúc ở sảnh bệnh viện vào những ngày cuối tuần.

Viện trưởng nhìn theo bóng lưng cô đi ra khỏi bệnh viện rồi mất hút giữa biển người mà thầm thở dài một hơi.

Rời khỏi bệnh viện, Diệp Liên Tuyết không bắt taxi mà tự đi bộ về nhà.

Dẫu sao thì cô cũng khá rảnh rỗi, đường về lại không quá xa nên đi bộ một chút cho thư giãn cũng tốt.

Không ngờ đến cái việc đi bộ trên một con đường đông đúc ở giữa một thành phố lớn như thế này vẫn đụng phải Quách Thừa Tuyên được.

Lúc trước cô còn nghĩ rằng việc cô và anh phải kết hôn với nhau chính là do sắp đặt, nhưng trùng hợp như thế này thì có phải gọi là duyên không?
Nhưng Diệp Liên Tuyết cũng chẳng có hứng thú đâu mà chào hỏi, ở những trường hợp như thế này, cứ bơ đi là tốt nhất, dẫu sao thì cô cũng chẳng thích người chồng trên danh nghĩa này lắm.
Quách Thừa Tuyên ngược lại như muốn bốc hoả đến nơi, hắn hết bấm còi xe lại lớn tiếng gọi nhưng người con gái đang đi trên đường kia lại chẳng thèm đoái hoài gì đến anh.


Khi anh suýt nữa lên tăng xông đến nơi thì lại chợt nhớ ra rằng Diệp Liên Tuyết vốn câm điếc, không nghe thấy anh là đúng rồi.
Thế là ghìm xuống biết bao nhiêu lửa giận, Quách Thừa Tuyên xuống xe, trực tiếp chặn đường Diệp Liên Tuyết.
Cô không ngờ đến rằng hắn lại mở cửa xuống xe tìm cô.

Diệp Liên Tuyết thầm mắng hắn là tên giả nhân giả nghĩa, rõ ràng không ưa gì nhau nhưng vẫn cứ làm ra vẻ hiểu chuyện, quan tâm cô lắm.

Nhìn Quách Thừa Tuyên như muốn phát điên lên kia, trong lòng Diệp Liên Tuyết càng hả hê bội phần.
Biết là không có cách nào mắng vì cô cũng chẳng nghe được tiếng mình, Quách Thừa Tuyên cố nén giận, lấy điện thoại ra gõ gõ mấy dòng rồi đưa nó cho cô.

Vẫn là mấy dòng ngắn ngủn, câu cú không đâu ra đâu, muốn nói với cô rằng tối nay Quách gia có tiệc, ông nội bảo hắn đi tìm mang cô về nhà.
Thế là cho dù không thích, Diệp Liên Tuyết vẫn ngoan ngoãn theo hắn cùng về nhà.

Trước khi về, hắn còn mang cô đến một trung tâm tạo hình, dặn người ta trang điểm, chọn váy dạ hội cho cô.

Dù muốn dù không thì lần này cô lộ mặt trước khách mời của Quách gia cũng mang lên danh phận Quách thiếu phu nhân, về sau chính là mặt mũi của nhà họ Quách, Quách Thừa Tuyên càng không dám đối xử tệ.
Khi cả hai vừa về tới, yến tiệc đã được bắt đầu.

Quách lão gia tử khi nhìn thấy cháu trai đưa cháu dâu về, cả hai đều ăn mặc lộng lẫy thì vui mừng ra mặt, thầm khen đứa cháu trai mình biết điều.

Ông tiến đến vỗ vỗ vai Quách Thừa Tuyên rồi tươi cười nhìn Diệp Liên Tuyết, còn không ngớt lời khen ngợi hai đứa cháu của mình xứng đôi vừa lứa, cực phẩm trời sinh.
“Rất cảm ơn quý vị quan khách đã bỏ chút thời gian đến đây tham dự yến tiệc cùng Quách gia chúng tôi, lời đầu tiên chúc mọi người có một buổi tối vui vẻ.”
Quách lão gia tử chống gậy đứng ở vị trí chủ trì, lên tiếng mở màn buổi dạ tiệc tối ngày hôm nay.

Mọi người bên dưới vỗ tay hoan nghênh, riêng Diệp Liên Tuyết nhàn nhạt chẳng bày tỏ ý gì.

Cô đứng cạnh Quách Thừa Tuyên, cảm giác hơi ghét bỏ vì nơi này quá đông người, hơn nữa những thứ trang phục, trang sức trên người cô thực sự khiến cho cô cảm thấy khó chịu.
“Nhân dịp mọi người tề tựu đông đủ, Quách Kiệm tôi cũng xin phép gửi đến cho mọi người một tin vui của Quách gia sắp tới.

Cháu trai của tôi - Quách Thừa Tuyên - cũng chính là tổng giám đốc của Quách thị sắp sửa kết hôn.


Hiện tại cháu trai và cháu dâu tôi đã đính hôn và hôn lễ sẽ được tổ chức sớm nhất, thật mong mọi người chúc mừng.”
Bên dưới hơi ồ lên vì bất ngờ nhưng cũng nhiệt tình vỗ tay chúc mừng Quách lão gia tử.

Quách Thừa Tuyên đương nhiên không vui, hắn nhìn tất cả mọi người đang nhìn hắn rồi chỉ trỏ này nọ, mà nguyên nhân chính không đâu xa lại chính là người đang đứng bên cạnh hắn.

Một số người cho rằng Diệp Liên Tuyết không xứng đáng với Quách Thừa Tuyên, cho rằng cô là chim sẻ một bước lên làm phượng hoàng, là một đứa nhà quê đầy tham vọng muốn dấn thân vào giới hào môn quyền quý.

Có người quá đáng hơn còn cho rằng Quách Thừa Tuyên chính là bị bẫy mới phải kết hôn với người như Diệp Liên Tuyết.

Hầu như tất cả đều không đồng tình với cuộc hôn nhân này.

Những lúc bẽ mặt như thế này, Quách Thừa Tuyên thật ghen tị với việc Diệp Liên Tuyết không thể nghe người ta nói gì, như thế này thật tốt biết bao nhiêu.

Ngay lúc Quách Thừa Tuyên đang buồn bực không biết trút vào đâu thì từ xa, một thân ảnh thướt tha đi đến, vừa nhìn hắn đã liền đoán được là ai.

Bạch Ly nâng ly rượu lên với Quách Thừa Tuyên sau đấy nhìn liếc sang bên cạnh hắn, không chút kiêng nể gì nhìn thẳng vào Diệp Liên Tuyết.
“Không ngờ là anh Thừa Tuyên phải kết hôn thật, thế mà em cứ tưởng trước đó chỉ là bàn tán nhảm thôi chứ.”
“Em cũng thấy rồi đó.” Quách Thừa Tuyên đáp lại, giọng điệu có chút bất đắc dĩ.
Bạch Ly nhếch mép cười, cô ta làm ra vẻ chúc mừng nhưng biểu cảm trên mặt lại như bán đứng cô ta.

Diệp Liên Tuyết nhìn ra được ý tứ của cô ta, cũng không hơi sức đâu để quan tâm cho lắm.
“Chào cô, tôi là Bạch Ly, là bạn từ nhỏ của anh Thừa Tuyên.

Hẳn là anh Thừa Tuyên đã kể cho cô nghe rất nhiều về tôi.”
Nhưng Bạch Ly nào có biết Diệp Liên Tuyết là người câm điếc, cô căn bản chẳng nghe được lời cô ta nói là gì, và cũng cảm ơn vì không nghe thấy.

Thế là Bạch Ly thao thao bất tuyệt những gì về tình cảm thanh mai trúc mã giữa cô ta và Quách Thừa Tuyên, Diệp Liên Tuyết chẳng nghe lọt chữ nào, thậm chí cô còn tỏ ra có chút khó chịu bởi vì đôi giày cao gót này thực sự khiến cho chân cô đau không tả được….