Hôn Nhân Dục Vọng: Cố Phu Nhân Muốn Chạy?

Chương 22: Chương 22





*Cạch
Cửa phòng hé mở, vị quản gia cẩn trọng bước vào trong.

Mắt ông dè dặt khẽ liếc nhìn người đàn ông đang ngồi ở bàn làm việc phía trước mặt mình.
"Quản gia...."
Nghe Tư Dật gọi tên, ông quản gia giật nảy mình, giọng lắp bắp đáp lại.
"D....Dạ?"
Hắn gấp cuốn tài liệu lại, hai tay đan vào nhau, chống cằm.

Ánh mắt sắc lạnh quét lên người quản gia.

Sát khí đậm đặc bao trùm lấy căn phòng khiến người ta cũng phải khó thở.
"Ông có biết mình đã gây nên chuyện gì rồi không? Hửm?"
Quản gia sợ hãi quỳ cả hai chân, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi không dám ngẩng mặt lên nhìn.

"T...Tôi....không....biết...."
Tư Dật lại gác một chân lên, giọng hắn gằn xuống.
"Tại sao lại chuốc thuốc phu nhân?"
Quản gia run rẩy cả người, hai tay bấu chặt vào đùi.
"Chă...Chẳng phải....thiếu gia nói buổi tối không được làm phiền....hai người sao? Thế nên....tôi mới tưởng...."
Ôi đm, không biết não của mấy vị trưởng bối này chứa cái gì nữa! Tư Dật bất lực xoa xoa hai thái dương rồi nở hẳn một nụ cười ác ý.

"Ông tưởng như thế sao? Vậy thì tôi sẽ ban tặng cái mà ông tưởng cho ông nhá.

Tạ Đô, cho quản gia nếm mùi vị "không làm phiền" ba ngày ba đêm.

À đúng rồi, nhớ chọn "đào" tươi "đào" tốt, loại sinh lực dồi dào ấy"
Vừa dứt lời, Tạ Đô liền gật đầu tuân lệnh mà lôi quản gia đi.

Ông quản gia sợ tái mặt xin tha mạng.
"Không được đâu thiếu gia! Tôi già cả rồi, không muốn "đào", tôi muốn phục vụ Cố gia!!!! Thiếu gia tha mạng, tha mạng a...."
Cuối cùng lão ấy cũng bị tống ra khỏi phòng.

Tư Dật thở dài mệt mỏi, tựa lưng vào ghế.

Chưa được nghỉ ngơi bao lâu, cái cánh cửa vô tội kia lại bị một người nào đó đá một lực khiến nó phải rầm một tiếng.
"CỐ TƯ DẬT, SAO ANH DÁM ĂN ĐẬU HỦ CỦA TÔI!!!!!"
Tiêu Nhã tức điên xông đến, hắn hoang mang, ngơ ngác như con nai vàng nhìn lấy cô.
"Hả?!?!"
*Rầm
Tiêu Nhã lấy tay đập xuống bàn.

Thế quái nào vừa mới tỉnh dậy là người đầy vết hôn, vết cắn, đã thế eo và lưng còn đau nhức kinh khủng.

Cố gắng lắm cô mới lết cái thân xuống giường được.
"CẦM THÚ! ANH LÀ CẦM THÚ!!!!"
Cô tức giận hét vào mặt hắn.

Thừa lúc cô bị chuốc thuốc mà lợi dụng ăn đậu hủ.

Số cô khổ quá mà.
Tư Dật nhìn cô thở dài.

Hắn không nói không rằng mà lần lượt cởi bỏ cà vạt, áo khoác đến áo sơ mi bên trong.
"AAAAAA....anh làm cái gì vậy?"
Cô lấy tay che mắt, đừng có nói là lại nổi cơn lên đòi thịt cô chứ???
"Mở mắt ra"
"Không".


Cô kiên quyết.
"Em nhìn anh một chút đi".

Hắn bất lực thở dài.
Nhìn cái đầu cha nhà anh, thâm tâm muốn chửi nhưng phải nhịn.
"Không nhìn!"
Tư Dật mất kiên nhẫn, hắn một tay gỡ tay cô ra, Tiêu Nhã hé mắt nhìn.

Ôi má ơi, cái gì....
"Anh....."
"Đúng đấy, anh mới là người bị ăn không còn một mảnh nào đấy!"
Tiêu Nhã trố mắt nhìn.

Cô....đúng là hơn cả cầm thú! Vết hôn, vết cắn, vết cào, đủ thứ.....còn nhiều hơn cả vết tích trên người cô.

"Nhưng mà.....làm sao có thể? Nhất định không phải em...."
Hắn mặc áo lại cho chỉnh tề rồi nhìn chằm chằm cô.

Nếu cô không nhìn nhầm thì trong ánh mắt của hắn chứa đầy sự uất ức....
Hãy cùng hồi tưởng một chút nào....
"Đây là em thách anh.

Ngày mai em đường hòng xuống giường!"
"Vậy sao? Anh mới là người không thể xuống giường!"
Và thế là đúng như những gì cô nói, cái tấm thân anh giữ gìn bấy lâu nay lại bị cô ăn sạch không còn một mảnh trong nhà tắm....
Khổ thân....

Cho tới sáng sớm, khi mặt trời chiếu những tia nắng đến mông, Tư Dật đã tỉnh dậy.

Và tất nhiên, cơn đau nhức của eo và lưng lại cùng nhau kéo đến.
"Đệt, ui....đau...."
Khó khăn lắm hắn mới lết được thân đến phòng làm việc.
"Ơ thiếu gia, người sao vậy?"
Tạ Đô đứng trước phòng làm việc chờ hắn duyệt báo cáo.
Ôi mẹ ơi, lại để thuộc hạ thấy bộ dạng khổ sở này, hắn cố gắng gồng mình, tỏ ra mình ổn rồi trả lời.
"Không có gì, vào phòng đi"
Và cho đến tận bây giờ lại bị cô đổ oan.

Đúng là...ăn ở tốt cũng bị nghiệp nó đè đầu cưỡi cổ.
"Xin....xin lỗi...vì....chuyện đó"
Tiêu Nhã cúi mặt tội lỗi.

"Vậy thì em phải chịu trách nhiệm đi!"
"Chịu trách nhiệm thế nào?"
Khóe môi bất chợt nham hiểm, Tư Dật tiến gần lại, miệng hắn thầm thì bên tai cô.
"Đổi vai cho anh, hôm nay em nằm dưới!"
Còn.....