Hôn Nhân Dục Vọng: Cố Phu Nhân Muốn Chạy?

Chương 16: Chương 16





"Tên kia đâu?"
"Dạ ở phòng giam đặc biệt"
"Đi!"
- ---------
*Cộp cộp cộp
Tiếng bước chân truyền đến ngày càng rõ dần, Lăng Mặc ngẩng đầu trừng mắt với người đàn ông đứng cách một hàng song sắt.
"Bắt giữ người phạm pháp!"
Anh nhìn hắn căm phẫn.

Không biết thế quái nào mà cái tên điên này lại nhốt anh ở đây, thậm chí còn ngược đãi!
Tư Dật nhìn anh bằng nửa con mắt, khóe môi khẽ nhếch lên.
"Coi bộ cậu vẫn còn sống tốt nhỉ?"
Lăng Mặc tròn mắt nhìn, giọng điệu có chút oán hận.
"Nhìn vầy mà tốt hả, có bị mù hong????"
"Hahahahaha"
Đột nhiên hắn cười phá lên làm anh càng khó hiểu.

Bộ thằng này bị chứng hoang tưởng, nghĩ mình là bá đạo tổng tài hở ta???? Thôi thì kệ, không thể chấp một đứa bị bệnh được.

"Nè em trai, có thể nói lí do sao bắt anh đây hong?"
Quản gia đứng bên cạnh nghe thấy cách xưng hô của anh mà nhăn mặt.
"Thật xấc xược!"
Tư Dật nghiêng đầu liếc xéo ông ta một cái, ông ta lập tức im lặng.
"Ồ, cậu bao nhiêu tuổi?"
"Anh đây 23!"
Tư Dật ráng nhịn cười.
"Đoán tôi bao nhiêu tuổi?"
Lăng Mặc hào hứng chau mày suy nghĩ.
"Trẻ thế này thì 20"
Cuối cùng vẫn không nhịn được mà hắn cười run lên.

Vị quản gia bên cạnh cũng vậy.

Không ngờ lại có người nhìn ra hắn "trẻ" đến vậy cơ đấy!
"Đoán sai thì phải chịu phạt, nhỉ?"
Cố Tư Dật lặng lẽ liếc nhìn quản gia ra hiệu, ông chỉ đành nhịn cười cúi đầu nhận lệnh.

"Vâng, tôi...ha..tôi biết phải làm gì rồi"
Tư Dật bước ra khỏi hầm, cánh cửa sắt dần dần đóng lại.

Cái chuyện quái gì đang xảy ra vậy???
"Ơ...khoan khoan đã, tôi chưa nói xong mà"
Lăng Mặc ngơ ngác như con nai vàng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra bỗng sống lưng rùng mình.

Anh ngoảnh mặt nhìn sang.
"AAAAAAA"
"Có gì muốn nói thì nói với tôi nhé!"
Từ khi nào mà ông quản gia lại cần cái roi trên tay rồi???
Lại còn vẻ mặt muốn ăn tươi nuối sống anh là thế nào kia????
Thâm tâm anh chỉ đành oán trách mà kêu gào trong lòng.


Tiêu Nhã đâu cứu bố với!!!!!!
- ------------
Tại một nơi nào đó....
"Hắt xì"
"Mới đi có xíu mà cảm rồi hả ta?"
- ------------
Tư Dật đứng trước phòng của cô gõ mấy cái nhưng bên trong lại không có động tĩnh gì.

Hắn thở dài, nghĩ rằng cô đang ngủ, không muốn đánh thức cô nên chỉ đành rời đi.
Hôm qua Tạ Đô bị hắn bắt thức đêm điều tra đến kiệt sức, đến sáng nay lại bắt hầu hạ phu nhân.

Thiệc là khổ thân kẻ bề dưới, đây chẳng phải là bóc lột sức lao động thanh niên trẻ tuổi hay sao???
"Thiếu gia, đây là toàn bộ thông tin tôi điều tra được"
Tạ Đô mặt mày xanh xao, vừa oán trách vừa đặt lên bàn một xấp giấy.
"Nói tóm tắt!"
Hắn cầm tài liệu lên nhìn.

Cố Tư Dật, tên chết tiệt này, nếu không phải vì lương cao, cậu đây đã đập hắn ra bã rồi, nghĩ gì mà bắt cậu soạn đống tài liệu cả đêm rồi bây giờ bắt nói tóm tắt, Tạ Đô chỉ đành nghiến răng nghiến lợi nhẫn nhịn.

Vì cha mẹ già, vì một tương lai làm tỷ phú, cậu đây đành chấp nhận tóm tắt vậy.
"Vâng, theo thông tin điều tra được thì vào buổi chiều hôm qua lúc 4 giờ, phu nhân uống trà chiều.


Trong trà có một chút thuốc mê, người hầu đó mang cô ấy đến chỗ bãi đất trống ở hẻm A.

Sau đó, bốn người đàn ông kia mới mang phu nhân đến căn nhà đó.

Tôi thấy nếu như gộp ba vụ án hôn lễ, trà chiều, cả căn nhà kia thì mấy người làm hại phu nhân đều có chung một điểm là hình xăm cánh bướm trên gáy!"
Tư Dật ngẫm nghĩ một chút.
"Có nghi phạm không?"
Tạ Đô gật đầu.
"Theo như những gì tôi biết thì quan hệ của phu nhân với gia đình có vẻ không tốt!"
"Còn ai nữa không?"
Tạ Đô chau mày suy nghĩ một chút.
"Tôi nghĩ chúng ta cần hỏi Lăng Mặc vài thứ, bởi vì anh ta cũng là nạn nhân trong vụ án này!"
Nghe đến hai từ "Lăng Mặc" thân thể Tư Dật như tỏa ra sát khí.

Chẳng lẽ....cậu nói sai gì rồi?
"Được, tra hỏi "nhẹ nhàng" vào cho tôi!"
Còn......