Hôn Nhân Dục Vọng: Cố Phu Nhân Muốn Chạy?

Chương 11: Chương 11





*Kít
Chiếc Au-di dừng lại trước cổng.

Cánh cổng tự động mở rộng, dàn hoa nở sắc đung đưa theo gió mang lại một cảm giác rợn người.

Hắn đánh lái vào trong, chân trái bước xuống xe rồi đến chân phải.
Tư Dật vào trong nhà, nhìn sảnh, phòng khách, phòng bếp, đột nhiên lại không thấy bóng dáng cô đâu.
"Nhã Nhã!"
Nhìn quanh không thấy cô liền gọi tên.

Thật lạ, cô lại không trả lời.

Hắn bước lên lầu.

Đôi chân nhanh nhẹn bước trên bậc.

"Vợ?"
Hắn mở cửa phòng, căn phòng trống không, rốt cuộc cô đang ở đâu? Lạ thật!
Tư Dật bước xuống vừa hay gặp người hầu.
"Phu nhân đâu rồi?"
Người hầu lắc đầu bảo rằng có lẽ cô vẫn ở hoa viên.

Tư Dật liền chạy đến hoa viên.


Lại một lần nữa không thấy cô, cảm giác bất an ngày một rõ ràng.
Hắn lục tung căn nhà, tra hỏi hết cả người hầu cũng chẳng ai biết cô ở đâu.

Tư Dật tức giận gọi Tạ Đô.
"Cậu mau bước về đây mà giải tích với tôi!!!"
Chỉ trong vài phút, Tạ Đô ngơ ngác có mặt tại hiện trường.

Vừa mới bước vào nhà thì lập tức thấy ám khí.

Sắc mặt hắn....cực kì không tốt!
"Thưa....có chuyện gì sao ạ?"
Cảnh trước mặt Tạ Đô chính là một sảnh tập hợp tất cả người hầu, ai nấy đều sợ hồn bay phách vía, sắc mặt trắng bệch như gần chết.
Tư Dật trừng mắt nhìn cậu.
"Mau tìm cô ấy về đây!!!!"
Không lẽ.....Cố phu nhân mất tích??? Bây giờ Tạ Đô mới hiểu ra vẫn đề, lập tức cúi đầu nhận tội.
"Là lỗi của tôi vì không bảo vệ chu toàn cho Cố phu nhân, tôi lập tức tìm!"
Tư Dật cười khẩy, sát khí tỏa ra khiến người ta ngạt thở, Tạ Đô mím chặt môi.
"Được, cô ấy bị thương một chỗ tôi liền cho các người nếm đủ!"
"Vâng"
- ---------------
"Ưm.....ummm"
Tiêu Nhã hoảng hốt nhìn xung quanh, đây là đâu? Tại sao lại tối thế này??? Còn nữa, tay chân cô bị trói chặt, miệng lại bị dán băng keo.
Cô vùng vẫy, cố gắng gỡ trói nhưng thực sự rất khó.

Lúc nãy....nếu cô nhớ không lầm thì sau khi uống tách trà đó.....
Chết tiệt! Chuyện này là sao? Chẳng nhẽ vì cô không ngủ cùng Lăng Mặc nên mới thay đổi tương lai hay sao?.

Chương mới nhất tại { TRUМtrцyeИ.

V Л }
Tiêu Nhã không thể cởi trói nên chỉ đành ngồi im.

Càng gắng thì càng mất sức!
Cô cố gắng sắp xếp suy nghĩ.

Người hầu đó....có vẻ rất quen thuộc.

Cô ta có mục đích gì chứ? Bỗng một hình ảnh xoẹt sang đầu cô.

Không phải chứ....người hầu đó và cả người ở phòng tân hôn đều có chung một điểm!
Là hình xăm cánh bướm ở trên cổ!
*Cạch
Cánh cửa mở ra, một người lạ mặt bịt khẩu trang và đeo mũ khiến cô không thể nhìn mặt.


Tiêu nhã vờ chưa tỉnh chỉ he hé mắt lén nhìn.
"Cô ta ngủ ngon lành nhỉ?"
"Chậc"
Mắt cô mờ mờ ảo ảo, lúc thì thấy hai tên? Ba tên? Lại thấy bốn tên???
Rốt cuộc bọn họ có bao nhiêu người vậy?
Cô lo lắng, mồ hôi từ từ chảy ướt đẫm lưng.

Bọn chúng ngồi một bên trò chuyện, một tên cầm điếu thuốc đang hút bỗng nhấc máy nghe điện thoại.

Tiêu Nhã từ từ lắng nghe.
"Lần này mồi ngon đấy, lấy ở đâu về?"
Bọn chúng.....là kẻ buôn người???
[Không cần biết, tôi còn có thêm một món]
Giọng nói này.....sao lại quen thuộc đến vậy? Là giọng của phụ nữ...
"Nam hay nữ?"
Hắn ta nhả khói rồi dập điếu thuốc.
[Nam]
Hắn cười lên, lộ vẻ gian ác, mắt đảo quanh nhìn đám đồng bọn cười đắc ý.
"Có điều kiện gì không?"
Đầu dây bên kia cười nhẹ.
[Phải để hai đứa ngủ cùng nhau, chụp hình và quay video gửi cho tôi.

Vé máy bay, phương tiện vận chuyển tôi đã chuẩn bị hết"
"Ôi, làm ăn như bà thì thật sự là đối tác tốt đấy!"
Hắn vừa gọi là...bà? Người này là người lớn tuổi sao? Tiêu Nhã lục lại trí nhỡ, rõ ràng cô có đắc tội với người lớn tuổi nào đâu?
[Làm nhanh gọn]
"Ok"
Vừa cúp điện thoại, ba tên bước ra khỏi phòng để lại tên vừa gọi điện ở lại.


Chắc hẳn bọn chúng đi đón người nam kia.

Tên kia đột nhiên nhìn chằm chằm vào cô.
"Chậc, con nhỏ ngon thế này cơ mà"
*Ôi thôi anh zai ơi tha cho tôi, tôi gầy lắm không ngon đâu, hai lưng thế này ông ăn không nổi!
Tiêu Nhã sợ hãi mà cầu xin trong đầu.

Cô ngoan ngoãn im lặng.

Vừa hay cánh cửa lại mở ra lần nữa.

Ba tên kia lôi bao tải vào trong, chắc hẳn chứa người nam kia.
"Cho hai đứa nó làm đêm nay luôn hả?"
Mấy tên kia cười gian ác
"Ừ"
"Ok"
Bọn chúng mở bao tải ra.

Bao tải trượt xuống để lộ mái tóc nâu trông rất quen, đôi mắt anh ta nhắm nghiền, miệng và tay chân cũng bị trói như cô, bộ quần áo nhàu nát dường như đã vùng vẫy.

Tiêu Nhã lẽn lút nhìn.
Không phải chứ.....người đó là Lăng Mặc????
Còn.....