Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 92: CÔ KHÔNG DÁM NGHĨ ĐẾN




Nhưng một giây sau, Lý Thế Nhiên đột nhiên đẩy mạnh cô ra, bóng đèn trên đầu rơi xuống đất, vỡ tan tành trước mặt Hứa Như.

Làm cho ngọn lửa càng bùng lên dữ dội.

Ngọn lửa rừng rực cháy giữa hai người bọn họ.

Hứa Như muốn chạy về phía anh trong vô thức, nghe thấy tiếng rống của anh bèn khựng lại: “Đừng cử động!”

Anh nhìn về phía thang máy an toàn rồi chỉ về hướng ấy: “Qua bên phải!”

“Vậy anh thì sao?” Hai người cách nhau không xa, nhưng đây lại là khoảng cách mà không có cách nào vượt qua được.

“Đợi lát nữa anh sẽ về…”Vẫn còn chưa nói dứt câu, lại có một bóng đèn rơi xuống, Hứa Như trợn tròn mắt, mặc dù Lý Thế Nhiên né được, nhưng dường như tay anh đã bị phỏng.

Những giọt nước mắt của Hứa Như càng tuôn trào dữ dội hơn.

“Không…” Cô đứng nguyên tại chỗ, càng muốn xông qua phía anh.

Có điều lính cứu hỏa nhanh chóng đi đến, giữ chặt Hứa Như rồi kéo cô ra ngoài.

Dáng người cao ráo của Lý Thế Nhiên càng lúc càng cách cô thật xa.

“Trong đó vẫn còn người sao?” Lính cứu hỏa hỏi.

“Có… chồng của tôi ở bên trong…” Hứa Như chỉ về vị trí ban nãy.

“Tôi biết rồi, xin cô hãy lập tức rời khỏi nơi này.”

Hứa Như bị đem ra ngoài, nhìn thấy ngọn lửa mỗi lúc một trở nên hung tàn, lính cứu hỏa vẫn còn đang tìm kiếm, nhưng mười phút đã trôi qua, vẫn không có động tĩnh gì cả.

Hứa Như đứng bên ngoài bệnh viện, tầng lầu của khoa ngoại trú đã bị phong tỏa, cô ngồi sụp xuống đất, nhưng vẫn bướng bỉnh ngẩng đầu trông lên.

Lý Thế Nhiên sẽ không sao đâu.

“Nhường đường…” Đột nhiên, có giọng nói cất lên từ khoa ngoại trú, có người nằm trên cáng cứu thương được đẩy ra ngoài, cảnh tượng thê thảm, khắp người đều là vết thương của anh ta đập thẳng vào mắt cô.

Hứa Như ngẩng đầu: “Lý…Lý Thế Nhiên…” Cô lảo đảo chạy đến, gương mặt bị phỏng đến nỗi không còn nhìn ra được anh nữa, Hứa Như cảm thấy xót xa vô vàn.

“Lý Thế Nhiên…” Cô muốn nắm lấy tay anh, nhưng mà cơ thể vẫn run bần bật.

“Lý Thế Nhiên… sao anh có thể xảy ra chuyện… anh không thể gặp chuyện bất trắc được…”

Cô khóc rấm rứt, người mềm nhũn, ngồi sụp xuống đất.

Nhìn người đàn ông ấy được đưa vào xe cấp cứu, Hứa Như muốn chạy sang.

Nhưng vừa đứng dậy, người đàn ông trước mắt…

Có phải cô đang nằm mơ không…

Cô trợn mắt tròn xoe, kiễng gót chân, thấy cửa xe cấp cứu sắp sửa đóng lại, bèn vội vàng muốn đuổi theo.

Lý Thế Nhiên ôm cô vào lòng, gương mặt không bộc lộ chút cảm xúc nào.

“Cô Lý, là tôi.”

Anh vừa đi ra đã nhìn thấy Hứa Như khóc ròng, hơn nữa… còn khóc vì một nam nhân viên khác.

Vẻ u ám thoáng hiện lên trong ánh mắt anh.

Chỉ có điều nghe thấy cô ấy gọi mình, gương mặt anh tuấn của anh mới dịu xuống đôi chút.

“Là anh… Lý Thế Nhiên… sao anh lại không đen chút nào thế… hông phải anh bị phỏng à?” Hứa Như vỗ mặt anh.

Lý Thế Nhiên giữ cổ tay cô, nhưng không mạnh tay, Hứa Như có thể giãy ra một cách dễ dàng.

Nhìn thấy cổ tay còn đang chảy máu của Lý Thế Nhiên, sắc mặt cô thoắt thay đổi: “Lý Thế Nhiên… mau đi bệnh viện thôi!”

Một chiếc xe cấp cứu nữa nhanh chóng trờ đến, bệnh viện nhân dân đã bị phong tỏa hoàn toàn, bọn họ chỉ đành đến bệnh viện khác ở gần đây.

Suốt cả dọc đường, Hứa Như luôn ôm khuỷu tay Lý Thế Nhiên, sắc mặt cô trắng bệch, trong lòng vẫn chưa bình tĩnh nổi.

May mà, anh không sao hết.

“Bà Lý, nếu như anh chết đi, không phải em sẽ vui lắm à?” Đột nhiên Lý Thế Nhiên hỏi.

Chẳng phải bình thường luôn nói không muốn can thiệp vào chuyện của nhau, sớm muộn gì cũng ly hôn ư, chỉ cần anh gặp chuyện, Hứa Như sẽ được tự do ngay.

“Đừng ăn nói lung tung!” Cô trừng mắt, bụm miệng anh lại: “Em không vui.”

Cô nói khe khẽ, trong mười mấy giây lúc ban nãy, vô số hậu quả đã nảy lên trong đầu cô, chỉ có mỗi chuyện Lý Thế Nhiên gặp bất trắc là cô không dám nghĩ đến.