Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 64: ĐƯỢC CỨU




“Em nấu đồ ăn đêm cho anh?” Hứa Như vội đứng lên, đẩy Lý Thế Nhiên đang dựa lại gần ra.

Lý Thế Nhiên không vui nhíu mày, cánh tay vung ra, Hứa Như liền ngã vào lòng anh.

“Anh không đói.” Anh híp mắt lại.

“Vậy…” Hứa Như thấp thỏm nhìn anh.

Khuôn mặt đẹp trai của Lý Thế Nhiên tiến lại gần, Hứa Như hiểu được anh muốn gì, khuôn mặt đỏ bừng, cúi xuống thấp hơn anh.

Nhưng nào có phải đối thủ của Lý Thế Nhiên, nụ hôn của anh luôn bá đạo như thế, một khi chiếm lấy đôi môi cô, Hứa Như luôn trốn không kịp.

“Làm sao giờ, còn chưa đủ.” Ôm lấy gáy cô, đôi mắt anh dần tối lại.

Hứa Như khẽ run, hiểu được lời của Lý Thế Nhiên có ý gì, lần này mạnh mẽ đẩy anh ra, ánh mắt trở nên cảnh giác.

Về phòng, Hứa Như khóa cửa lại, mặc dù biết là không có tác dụng, nhưng cũng tạm thời chắn Lý Thế Nhiên ở ngoài trước.

Mặc dù sau khi kết hôn, hai người không thể tránh khỏi có vài hành động thân mật, nhưng cứ tiếp tục thế này, sợ là… cô sẽ không giữ được trái tim mình.

Lý Thế Nhiên là người thế nào, giờ cô cũng dần dần hiểu rõ.

Tuyệt đối anh không chỉ là bác sĩ, sau lưng anh là cả nhà họ Lý, mà nhà họ Lý, không thể tìm được một chút thông tin nào trên mạng, nhưng lại là một gia tộc rất bề thế.

Nếu có thể, cô không muốn ngày càng hiểu rõ về anh.

Cô chỉ muốn sống cuộc sống đơn giản.

Lúc Lý Thế Nhiên đi lên, không chút bất ngờ nhận ra, cửa đã bị khóa.

Cô bé này, lúc nào mới có thể mở lòng với anh đây?

Mấy ngày sau đó, Lưu Thanh đã xin nghỉ giúp Hứa Như, cô cũng không đến công ty, chỉ là thỉnh thoảng vẫn phải làm làm việc.

Buổi sáng, thấy Lý Thế Nhiên vẫn ở nhà, Hứa Như hơi bất ngờ.

Thường ngày anh đi làm sớm hơn cô, thỉnh thoảng hai người mới xuất phát cùng nhau.

“Hôm nay phải đến bệnh viện sao?” Hứa Như thuận miệng hỏi, ngồi xuống ăn sáng.

“Phải hội chẩn, chẳng qua đến chiều là về.”

Hứa Như đáp một tiếng, cúi đầu không nói gì.

Cách chung sống của cô và Lý Thế Nhiên, vẫn khá gượng gạo.

Trước khi rời nhà, người giúp việc đưa áo khoác cho Hứa Như, cô ngây người một lát.

Mà bước chân của Lý Thế Nhiên lại dừng trước cửa.

Cô nhíu mày, chậm rì rì bước tới.

“Khoác lên đi.”

“Mặc giúp anh.” Giọng nói của Lý Thế Nhiên mang vài phần ra lệnh.

Hứa Như lúng túng, chẳng qua ở gần khí thế áp bức mạnh mẽ của Lý Thế Nhiên, cô vẫn không từ chối.

Đi tới phía sau Lý Thế Nhiên, Hứa Như nhón chân, khá vất vả nhấc cánh tay Lý Thế Nhiên lên.

Người đàn ông này quả thật rất cao, Hứa Như nghển cổ mãi, khó khăn lắm mới mặc xong áo khoác cho Lý Thế Nhiên.

Đang thở dài một hơi, Lý Thế Nhiên lại đột nhiên túm lấy vai cô, dưới ánh mặt trời dịu nhẹ, anh cúi người, khuôn mặt đẹp trai sáp lại gần.

Hứa Như vô thức cho rằng anh muốn hôn lên môi cô, khuôn mặt cũng ngẩng lên.

Nhưng Lý Thế Nhiên chỉ hôn lên trán cô, Hứa Như quẫn bách, mặt đỏ bừng.

Lý Thế Nhiên cười, yêu chiều xoa đầu cô: “Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về.”

Thấy Lý Thế Nhiên rời đi, Hứa Như nhíu mày, sao lại giống như có chút không nỡ chứ?

Vì buổi tối Lý Thế Nhiên và Lý Thành đều ăn cơm ở nhà, người làm đã chuẩn bị từ sớm, Hứa Như không có việc gì, liền đi vào giúp đỡ.

Người làm hoảng hốt một hồi, nhưng Hứa Như kiên trì muốn xuống bếp, người làm cũng không dám đi vào.

Vì nguyên liệu không đủ, Hứa Như đi siêu thị một chuyến, lúc rời đi, nhận được một cuộc điện thoại.

Đến quán cà phê, Trần Tâm đã đến rồi.

“Dì Trần.” Hứa Như chào hỏi lễ phép.

Đối với Trần Tâm, thái độ của Hứa Như cũng coi như khá tốt, khi xưa lúc cô và Trần Minh Thành yêu nhau, Trần Tâm rất quan tâm cô.

“Như à, đứa nhỏ này, giờ ngày càng xinh đẹp.” Trần Tâm cười cười, dáng vẻ cao quý dịu dàng.

Suy cho cùng cũng khác với người phụ nữ giản dị ba năm trước.

“Dì quá lời rồi.” Hứa Như hạ tầm mắt.

Trần Tâm nhíu mày, cũng không nhiều lời, đưa cho Hứa Như một tấm séc: “Như, dì hy vọng con đừng bám lấy Minh Thành nữa, mấy năm nay nó cũng không dễ dàng gì, người làm mẹ này đều biết cả…”

Hứa Như nhíu mày, thấy tờ séc trước mắt, trị giá tận 3 tỷ.

Hứa Như cười trào phúng: “Dì à, dì tin báo chí truyền thông sao?”

“Cho dù dì có tin hay không, chuyện này vẫn sẽ ảnh hưởng tới Minh Thành, người mẹ này cũng chỉ có thể làm thế này để giúp nó, Như, năm đó dì không ngăn cản con và Minh Thành ở bên nhau, nhưng bây giờ, dì không thể nhìn thấy hai đứa dây dưa nữa…”

“Dì à, dì sai rồi.” Hứa Như ngắt lời Trần Tâm: “Những lời này, con nói với Trần Minh Thành thì hợp lý hơn, dù sao người dây dưa mãi, là anh ta.”

“Sao có thể chứ? Giờ nó đã sắp kết hôn với Tần Nhi rồi…” Vẻ mặt Trần Tâm hiển nhiên không tin tưởng.

“Sự thật chính là như vậy.”

Hứa Như không ở lại thêm nữa.

Trước khi rời đi, Trần Tâm gọi cô lại: “Như, thật sự cô không thể hủy hoại tương lai của Minh Thành nữa.”

Hứa Như lạnh mặt, rõ ràng, là anh ta hủy hoại cô.

Nước mắt nơi khóe mắt dường như muốn rơi xuống, Hứa Như hít sâu, không quay đầu lại.

Đột nhiên, vai bị đè xuống, Hứa Như xoay đầu lại, hai tên vệ sĩ đang giữ lấy cô.

Trần Tâm đi tới trước mặt cô: “Như, chịu thiệt thòi rồi.”

Lời vừa dứt, hai tên vệ sĩ dùng lực đẩy cô vào trong xe.

Hứa Như vùng vẫy, nhưng nào có phải đối thủ của hai tên vệ sĩ, thấy mình sắp bị bắt vào trong xe, bên cạnh bỗng một cơn gió vút qua, hai tên vệ sĩ bị đạp ngã xuống đất.

Kỳ Chiến xoay cổ tay, nở nụ cười lạnh lùng: “Không ngờ thân thủ của tôi không thụt lùi chút nào.”

“Cậu là ai?” Trần Tâm hơi lo sợ nhìn người đàn ông trước mặt.

Kỳ Chiến cười, nhìn thấy hai tên vệ sĩ định bò dậy, chân anh ta lại đạp mạnh một cước tới.

Lần này, bảo vệ Hứa Như trong lòng mình.

“Kỳ Chiến.”

Lời vừa dứt, anh ta túm lấy Hứa Như, đưa cô lên xe của mình.

Hứa Như thở phào một hơi, quay đầu nhìn Kỳ Chiến, không ngờ lại là anh ta.

“Cảm ơn anh.” Hứa Như thở phào một hơi.

Cô không chút đề phòng với Trần Tâm, vừa rồi… bà ta muốn bắt cóc cô?

Bà ta muốn làm gì… Hứa Như không dám nghĩ tới.

“Vừa rồi tôi xả thân cứu giúp, một câu cảm ơn không đủ đâu.” Kỳ Chiến híp đôi mắt đào hoa lại.

“Vậy… anh muốn thế nào?” Hứa Như nhìn anh ta.

“Mời tôi đi ăn đi.” Thấy khuôn mặt căng thẳng của Hứa Như, Kỳ Chiến cười cười.

Hứa NHư bật cười: “Được, chẳng qua hôm nay tôi phải về nhà, hay là hôm khác nhé?”

Cô đã mua đủ nguyên liệu, định tối nay sẽ tự thân xuống bếp.

Kỳ Chiến lướt nhanh qua túi đồ cô mua, gật đầu: “Mai tôi đi công tác, tuần sau mới quay lại.”

Hứa Như nhìn qua lịch: “Vậy thứ năm tuần sau?”

“Được, vậy hẹn vào hôm đó, không được thất hẹn.”

Hứa Như gật đầu, liền muốn xuống xe.

Ký Chiến lại nói: “Không cho tôi số điện thoại của cô sao, cô định lừa tôi à?”

Hứa Như lúng túng, lúc xem mắt trước kia, quả thật cô đã lưu số điện thoại của Kỳ Chiến, chẳng qua sau đó xóa mất rồi.

Cô đọc số điện thoại của mình rồi xuống xe.

Kỳ Chiến thỏa mãn nhìn bóng lưng cô, bờ môi mỏng khẽ nhếch lên.

Về đến nhà tổ nhà họ Lý, sau khi nhớ kĩ đồ mà Lý Thành và Lý Thế Nhiên kiêng ăn, Hứa Như bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Lý Thành về trước, mặc dù đã qua 50 tuổi, nhưng mỗi ngày ông ta đều chăm chỉ giao tiếp xã hội và vận động, cuộc sống rất phong phú.

Lý Thế Nhiên chiều tối mới về, Hứa Như đang chuẩn bị món cuối cùng trong bếp, Lý Thế Nhiên đứng bên ngoài, nhìn người phụ nữa đang quay lưng về phía anh rửa tay nấu canh kia, yên tĩnh mà hài hòa.