CHƯƠNG 548
Trên thế giới này, cũng chỉ có hai cô gái khiến anh phải cúi đầu thôi, một người là Hứa Như, người còn lại là Lý Tú Tú.
Lý Thế Nhiên cũng không về nhà tổ. Có Lý Thành ở đó, bây giờ mà quay về anh sợ bản thân không kiềm chế được cảm xúc, làm ông nội kích động.
Anh nhất định sẽ tìm được cô.
Lý Thế Nhiên đưa Lý Tú Tú về nhà trước, sau đó tới Lý gia Uyển.
Cả nhà trống rỗng, trang hoàng trong nhà đều là do Lý Thế Nhiên và Hứa Như đích thân tham gia sửa sang thiết kế, là nhà tân hôn của bọn họ.
Nhưng bây giờ… chỉ còn có mình anh.
Lý Thế Nhiên vừa khui một chai rượu đã nhận được tin nhắn của Cao Bân. Chiếc máy bay ở chỗ Lý Thành kia là máy bay tư nhân của nhà họ Lý, lúc này tra ra được máy bay đã đáp xuống nước B.
Nhưng lại không thể dò ra được vị trí cụ thể.
Chợt nhớ tới lời Lý Thành nói, “cháu vĩnh viễn cũng không tìm được con bé đâu”, Lý Thế Nhiên hung hăng bóp vỡ ly rượu.
Mảnh vụn thủy tinh cắt vào ngón tay chảy máu, nhưng anh không hề có cảm giác gì.
Anh lạnh lùng nheo mắt lại, lập tức đứng lên, đi thẳng tới sân bay.
Lúc này, tại nước B.
Vừa ra khỏi máy bay, gió lạnh từ đối diện phả vào mặt làm Hứa Như cóng đến mức hắt hơi mấy lần.
Cô bị cưỡng ép nhét vào trong xe, liếc nhìn hai vệ sĩ hai bên: “Buông tôi ra…”
Không ai đáp lại cô cả, hai vệ sĩ kia cứng ngắc như pho tượng.
Xe con đi thẳng ra khỏi sân bay, hòa vào dòng xe cộ. Kiến trúc hai bên đường vô cùng lạ lẫm, thậm chí Hứa Như còn không biết nơi này là đất nước nào.
Lý Thành đã sắp xếp chuyển trường cho cô. Lúc ở trên máy bay, cô còn nhận được cả thông báo chuyển trường của đại học Lâm Hải. Chỉ không biết ông cụ sắp xếp cho cô học tiếp ở đâu.
Nếu thật sự nhập học, Lý Thế Nhiên nhất định sẽ tra được tung tích của cô.
Cô không thể rời đi, chỉ có thể mong đợi anh tìm được mình.
Đúng lúc này, chiếc xe con chợt phanh gấp lại. Hứa Như còn chưa kịp hoàn hồn, vệ sĩ hai bên đã bị lôi xuống xe, sau đó, cô cũng bị kéo xuống, bị đè bả vai nhét vào một chiếc xe con khác.
Vừa quay đầu đã bắt gặp một gương mặt tuấn tú quen thuộc.
Chu Thâm.
Hứa Như trợn tròn hai mắt, nhân lúc người bên ngoài định đóng cửa, cô vội vàng đẩy cửa xuống xe.
Nhưng vẫn quá muộn, cửa xe đã khóa lại rồi.
Từ đầu đến cuối, Chu Thâm chỉ lạnh lùng ngồi bên cạnh nhìn Hứa Như hoảng loạn.
“Anh muốn làm gì?” Hứa Như trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.
Cô không tin người này đến đây để cứu mình.
“Tôi vừa mới cứu cô đấy. Không phải sao?” Giọng Chu Thâm rất trầm.
“Tôi không cần anh cứu.” Hứa Như lạnh lùng đáp.
“Cô gái, có nhiều lúc phải học cách nhượng bộ mới được.” Chu Thâm vươn cánh tay ra, dễ dàng ôm gọn bờ eo thon gọn của Hứa Như.
Nhoáng cái, cô đã ngã nhào vào lòng anh ta.