CHƯƠNG 542
“Em muốn uống say?” Nhìn thấy Hứa Như uống một hơi hết nửa ly rượu, ý cười của Lý Thế Nhiên càng sâu hơn.
Nhưng mà anh cũng không muốn một lát nữa người ở bên cạnh mình lại là một con ma men.
Lúc anh muốn cô, là cô tỉnh táo, là cô nhìn anh.
“Đúng vậy, uống say.” Hứa Như gật gật đầu, lúc này, gương mặt của cô đã dần dần trở nên đỏ ửng, lúc nói cười sóng mắt lại càng lấp lánh hơn là bình thường.
Nhìn Lý Thế Nhiên, thấy anh không uống nhiều, giọng điệu của Hứa Như lập tức có chút bất mãn: “Sao anh lại nhìn em uống.”
“So với rượu, em hấp dẫn hơn.” Lý Thế Nhiên nheo mắt lại, lúc này, ánh mắt của anh rất sâu.
Uống rượu, chẳng bằng trước tiên ăn Hứa Như vào trong bụng đã.
Nhưng mà sự phong độ của anh vẫn có thể để anh giữ vững sự tỉnh táo.
Được rồi, từ từ rồi làm.
Anh nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, ánh mắt như sói làm cho Hứa Như cảm thấy có chút thẹn thùng.
Hứa Như sờ lên mái tóc vẫn còn ướt của mình, cô đột nhiên nở nụ cười với Lý Thế Nhiên: “Lý Thế Nhiên, anh có thể sấy tóc giúp cho em được không?”
Lý Thế Nhiên không nói gì, đặt ly rượu xuống, ung dung cầm lấy một cái máy sấy từ trong phòng tắm.
Hứa Như rất khéo léo, cô dựa vào bên giường gần với ổ cắm điện, ngồi thật đàng hoàng, bên miệng còn mang theo nụ cười nhìn Lý Thế Nhiên cắm phích điện vào, nhấn nút khởi động máy sấy.
Bàn tay của Lý Thế Nhiên khô ráo, khớp xương rõ ràng, trắng trẻo thon dài, thanh thạo xuyên qua mái tóc của cô.
Lực độ tay anh rất vừa vặn, không nặng không nhẹ, lòng bàn tay dịu dàng dán vào da đầu cô, dễ chịu làm Hứa Như không khỏi nhắm mắt lại, thở nhẹ.
Thật là tốt.
Cả nửa ngày, Hứa Như mở mắt ra, chỉ vào tai phải, giọng nói nũng nịu: “Tóc ở bên này vẫn còn chưa sấy khô.”
“Được rồi.” Đáp lời, Lý Thế Nhiên nghe lời chuyển máy sấy qua vị trí mà Hứa Như đã chỉ.
Âm thanh ù ù phát ra từ cái máy sấy gần như nuốt chửng hơi thở của Lý Thế Nhiên phun ở cổ Hứa Như.
Đầu ngón tay anh vẫn luồn qua mái tóc của cô như cũ, làn gió nóng ấm thổi mùi tóc về phía chóp mũi của anh, quanh quẩn rất lâu mà vẫn không tiêu tan.
Nhiệt độ cơ thể anh chắc cũng nóng giống như nhiệt độ của cái máy này.
Đột nhiên, Hứa Như cầm lấy bàn tay đang luồn qua tóc mình của Lý Thế Nhiên.
Lòng bàn tay anh vẫn còn hơi nước trên tóc cô, nhưng mà lại khô ráo ấm áp như thế.
Dừng lại một chút, cô quay đầu, ánh mắt sáng rực nhìn Lý Thế Nhiên: “Máy sấy nóng quá.”
Lý Thế Nhiên nhếch đôi môi mỏng, nghĩ thầm, đương nhiên là nóng rồi, nóng đến nỗi sắp nổ tung.
Thấy Lý Thế Nhiên không trả lời, Hứa Như cố ý không chú ý đến ánh mắt bừng bừng lửa của anh, cô quay người lại, một cái tay khác cũng cầm lấy tay anh, tắt máy sấy. Trong nháy mắt, cả phòng liền trở nên yên tĩnh.
Cô nhẹ nhàng lại cẩn thận từng li từng tí mở hai tay ra, rồi lại quấn chặt, tay của cô và Lý Thế Nhiên quấn quýt với nhau.
“Anh không nóng hả?” Giọng nói của cô dịu dàng như nước.