CHƯƠNG 541
Ngồi trước cửa sổ sát đất, cầm điện thoại trả lời tin nhắn của Lưu Thanh và Lăng Diệu, lại gọi điện thoại với Bạch Sơn, dù sao thì mấy ngày nay phải xử lý công việc ở bệnh viện, nhưng mà cô xúc động lên lại muốn đi du lịch sớm với Lý Thế Nhiên.
Buổi tối, hai người dùng bữa bên bãi biển, bữa tối với ánh nến lãng mạn.
Món ăn là cơm tây tinh xảo, Hứa Như không cảm thấy hứng thú với đồ ăn, ánh mắt vẫn luôn rơi ở trên người Lý Thế Nhiên.
Người đàn ông này… nhìn mãi mà không chán…
“Em muốn ăn cơm hay là muốn ăn anh, hả?” Lý Thế Nhiên ngoắc ngoắc khóe môi.
Nói xong, Hứa Như lập tức cúi đầu xuống, đương nhiên là ăn cơm rồi.
Lý Thế Nhiên cười khẽ một tiếng, đầu ngón tay nâng ly rượu lên lắc lắc.
“Nếu như em chịu gả cho anh, chuyện mà anh muốn làm nhất bây giờ đó chính là cầu hôn.” Giọng nói của Lý Thế Nhiên rất dịu dàng.
Anh đã chờ đợi cái ngày kết hôn lâu lắm rồi.
Hứa Như cười cười, trêu chọc anh: “Có phải là anh cảm thấy mình lớn tuổi rồi, cho nên mới không kịp chờ đợi như vậy.”
“Nói anh già hả?” Giọng điệu của Lý Thế Nhiên trầm xuống mấy phần.
“Cái này là do anh nói đó, dù sao thì em mà là anh, em sẽ không chạy.” Hứa Như đứng dậy, rướn người qua cái bàn hôn lên môi Lý Thế Nhiên.
Lúc lùi lại, người nào đó rõ ràng vẫn còn chưa thỏa mãn.
Hứa Như nhanh chóng cắn miếng cà ri bò ở trong miệng, ngăn cản Lý Thế Nhiên có cơ hội hôn cô.
Giữa hàng lông mày đều là ý cười đạt được ý đồ.
Về đến phòng, Lý Thế Nhiên đã bị Hứa Như trêu chọc lửa nóng hừng hực, Hứa Như lại cười giống như là một con hồ ly nhỏ, cô chống đỡ lồng ngực của Lý Thế Nhiên.
Một buổi tối tốt đẹp như thế, thời gian không thể dùng hết ở trên giường.
“Anh chọn một bình rượu trước đi, để em đi tắm.” Hứa Như dịu dàng nói.
Lý Thế Nhiên gật đầu, lúc này, Hứa Như nói cái gì thì anh làm cái đó.
Trước nay mắt nhìn của Lý Thế Nhiên vô cùng tốt, anh chọn một chai rượu Osson năm 95, dặn dò cho quản lý mang vào trong phòng, anh mở rượu ra, thân thể cao lớn dựa ở bên ghế sa lông, chậm rãi chờ con mồi nhỏ của anh.
Cả nửa ngày, Hứa Như rề rà một hồi lâu cuối cùng cũng mở phòng tắm ra.
Mái tóc của cô vẫn còn ướt, chiếc váy ngủ màu trắng tinh đúng lúc phác họa dáng người mảnh mai yếu ớt của cô. Cô đi chân đất, nở nụ cười, nhẹ nhàng bước đến quầy bar đối diện với biển cả.
Lấy hai cái ly pha lê, một tay nắm chặt lấy bình rượu.
Chất lỏng màu đỏ chậm rãi chảy ra, màu sắc nhàn nhạt trông vô cùng mê người dưới tia sáng màu da cam trong căn phòng.
Mùi thơm ngào ngạt cũng dần dần lan tràn cả căn phòng.
Cô ngồi xuống ở trên ghế sofa, đưa một cái ly thủy tinh trong tay cho Lý Thế Nhiên.
“Cạn ly.” Nhẹ nhàng chạm vào ly của anh, trên mặt của Hứa Như đều là ý cười quyến rũ.
Rơi vào trong mắt Lý Thế Nhiên, chỉ cảm thấy cổ họng khô nóng.
Ngửa cổ lên nhấp một hớp nhỏ, Lý Thế Nhiên cong đôi môi mỏng, đôi mắt đen nhánh từ đầu đến cuối đều không hề di chuyển khỏi Hứa Như.