Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 540




CHƯƠNG 540

Nhưng mà thật ra thời gian của anh đều cố gắng gạt ra mới có thể rảnh rỗi.

“Như thì sao?” Lý Thế Nhiên hỏi.

Hứa Như nhíu mày, nghiêm túc nhớ lại: “Vẫn là còn rất nhỏ, hình như là… lúc còn ở nhà trẻ á.”

“Còn có thể nhớ chuyện lúc đó?”

“Đương nhiên rồi, lúc đó ba vẫn chưa rời khỏi em và Tống Mỹ, trại trẻ mồ côi mà ba làm việc là ở gần bờ biển, lúc đó ở bên cạnh còn có một cậu bé trai lớn hơn em một chút, bọn em vẫn chơi xây lâu đài ở trên cát rồi còn chơi giẫm bóng nhau.”

“Sau đó thì sao?” Ánh mắt của Lý Thế Nhiên dần dần có hơi sáng lên.

“Sau đó hả?” Hứa Như dừng lại một chút, lắc đầu nói: “Không có sau đó, đoạn thời gian đó thường xuyên đến bãi biển, ngược lại dần dần lớn hơn cũng không tới bãi biển nữa.”

Từ nhỏ, cô đã thích ở nhà, đồng thời tinh lực đều dồn vào việc học y, căn bản không có thời gian riêng để chơi đùa.

“Em có còn nhớ rõ bé trai đó không?” Lý Thế Nhiên như vô ý hỏi.

“Nhớ thì cũng không nhận ra cậu ấy đâu, lúc đó bọn em còn quá nhỏ, ngay cả tên của cậu ấy còn không biết nữa là.”

“Anh không ghen hả?” Hứa Như đột nhiên nhìn Lý Thế Nhiên.

“Anh không thích ghen tuông với con nít.” Lý Thế Nhiên lạnh nhạt nói.

“Chẳng lẽ lúc nhỏ anh không phải là một đứa con nít?” Hứa Như cố ý xụ mặt xuống.

Trong mắt của Lý Thế Nhiên đều là ý cười mê người, nhìn Hứa Như, thời gian dường như trở về lúc nhỏ, anh nắm lấy bàn tay của cô bước từng bước đi lên bờ biển, dường như là đi đến chân trời góc biển.

Nhìn thấy Lý Thế Nhiên nằm xuống, Hứa Như cũng hoàn toàn thả lỏng mình, cùng nằm trên bãi cát.

Ánh nắng không nóng cho lắm, chiếu lên trên mặt của hai người.

Hứa Như từ từ nhắm mắt, không nói chuyện, Lý Thế Nhiên cũng không nói tiếng nào.

Không biết là trôi qua bao lâu, bên tai vang lên tiếng gió biển vù vù, âm thanh nước biển va vào bãi đá ngầm.

Mặt trời dần dần ngã về phía tây, Hứa Như quay đầu lén lút mở mắt ra, gương mặt tuấn tú phóng đại của Lý Thế Nhiên gần trong gang tấc.

Mái tóc ngắn chỉnh tề, gương mặt thâm thúy, hàng lông mi vểnh lên, đôi mắt phượng nhắm chặt lại, sống mũi cao cao, đôi môi mỏng với đường cong hoàn mỹ, tư thế buông lỏng.

Cả nửa ngày, Lý Thế Nhiên giật giật lông mi, Hứa Như lập tức quay đầu lại, lại nhắm mắt.

Một giây sau, bàn tay đột nhiên được nhẹ nhàng nắm lấy, nhiệt độ quen thuộc, vậy mà cô có thể nhớ rõ mỗi một đường vân trong lòng bàn tay anh.

Cô vẫn còn nhắm mắt như cũ, chỉ là khóe môi cong lên, bộc lộ tâm trạng của cô.

Bờ biển này thật sự chính là bờ biển đẹp nhất mà cô từng nhìn thấy.

Bởi vì có Lý Thế Nhiên, còn có cô.

Bọn họ ở đây, ở bên nhau.

Về đến phòng, Lý Thế Nhiên bắt đầu tiến vào trạng thái làm việc, Hứa Như có thể hiểu được làm tổng giám đốc Lý thị mỗi ngày đều có công việc xử lý mãi không hết.