CHƯƠNG 526
Kéo cô vào trong ngực, Lý Thế Nhiên hôn cô, nụ hôn vụn vặt kéo đến bên tai cô, anh thì thầm: “Như, em không muốn kết hôn, anh có thể chậm rãi chờ đợi, nhưng mà em chỉ có thể là của anh.”
Lời nói của người đàn ông vừa bá đạo lại thâm trầm, làm cho Hứa Như nhịn không được mà lộ ra nụ cười.
Bất tri bất giác lại bị anh đặt ở trên ghế sa lông, đôi mắt sáng lấp lánh của Hứa Như nhìn Lý Thế Nhiên, tính toán lại bắt đầu từ lúc cô và Lý Thế Nhiên yêu nhau đã được hai tháng rồi.
Mặc dù là đính hôn có hơi nhanh, nhưng mà hình như… không có ý từ chối, cứ chấp nhận như vậy thôi.
Ôm cổ Lý Thế Nhiên: “Ầy, lại bị anh lừa gạt vào tay nữa rồi.”
“Lừa gạt? Anh lừa em lúc nào chứ?” Lý Thế Nhiên bất mãn nắm lấy cằm của cô.
“Còn không phải nữa hả, em còn chưa đồng ý, vậy mà anh lại đeo nhẫn vào cho em rồi.”
“Đúng vậy, lừa gạt người cũng là bản lĩnh mà, không phải sao?” Nụ cười trên mặt của Lý Thế Nhiên càng ngày càng tươi hơn.
Hứa Như đánh vào ngực anh: “Được được được, giáo sư Lý có bản lĩnh nhất.”
Nụ hôn của Lý Thế Nhiên kéo đến, lại triền miên một phen, sắc trời ngoài cửa dần dần tối xuống.
Chờ đến lúc hai người rời khỏi phòng, xuống ăn chút gì đó ở phòng ăn, đúng lúc đã đến bữa tối.
Vừa mới gọi món xong, Lý Tú Tú liền gọi điện thoại tới.
“Anh ơi, lúc nào thì anh về nhà?” Lý Tú Tú vội vàng hỏi.
Cô ta không biết chuyện vừa mới xảy ra vào ngày hôm qua, cô ta cũng không có mặt ở bữa tiệc tối.
Nhưng mà sau khi ông nội trở về thì cảm xúc không tốt cho lắm, mà anh trai vẫn không về nhà, cô ta cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra.
Mà hồi lúc nãy ông nội lại nói là muốn thông báo gọi Lý Thế Nhiên về nhà ăn cơm, Lý Tú Tú chỉ có thể gọi điện thoại cho anh trai.
“Tối nay.”
“Bây giờ có được không?”
“Hai tiếng nữa, ông nội lại gây ra chuyện gì?” Lý Thế Nhiên nhíu mày.
“Không có, chỉ nói là muốn anh về nhà thì ông mới ăn cơm.”
“Vậy thì cứ để ông ấy chờ đi, em cứ ăn trước.”
Lý Tú Tú: “…”
Ngượng ngùng cúp điện thoại, Lý Tú Tú nhìn ông nội đang ngồi ở vị trí chủ vị, cảm thấy tê dại cả da đầu.
Mặc dù bình thường ông nội cũng cưng chiều cô ta, nhưng mà Lý Thế Nhiên mới chính là cháu trai cưng của ông, cô ta không có cách nào dỗ dành.
“Ông nội ơi, một lát nữa anh sẽ về nhà, nếu không thì chúng ta ăn trước đi.”
“Chờ nó về rồi ăn.” Lý Thành xụ mặt xuống.
Quả nhiên, hai tiếng đồng hồ sau, Lý Thế Nhiên trở về nhà tổ rất đúng giờ.
Quản gia nhìn thấy Lý Thế Nhiên trở về, nhẹ nhàng thở phào một hơi, nhịn không được mà nói: “Cậu chủ, cậu trở về rồi.”
Lý Thế Nhiên mặt không cảm xúc trực tiếp đi về phía phòng ăn.
Lý Tú Tú đã đói đến nỗi mặt nhăn nhó lại với nhau, nghe thấy tiếng bước chân còn tưởng là người giúp việc, lại dặn dò: “Hâm thức ăn một lần nữa đi.”
Vừa mới nâng mắt lên liền nhìn thấy là anh trai…