Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 490




CHƯƠNG 490

“Ông nội, đây là lý tưởng của cháu.” Lý Thế Nhiên trầm mặt.

Có những chuyện anh vĩnh viễn cũng không thể từ bỏ.

Không liên quan tới quyền lực, nhưng đáng để anh dùng cả đời theo đuổi.

“Lý tưởng! Ông cho cháu thời gian còn chưa đủ sao! Mấy năm nay ông dung túng cháu học y, vào bệnh viện làm việc, ông có từng ngăn cản cháu sao!” Lý Thành tức giận.

Mấy năm trước ông đã cho Lý Thế Nhiên đủ thời gian để theo đuổi lý tưởng, bây giờ, anh nên quay về nơi thuộc về mình!

Lý thị mới nên là vị trí của anh!

Nói xong, Lý Thành vẫn rất tức giận, che ngực, dần dần trở nên khó chịu, sắc mặt cũng tái nhợt.

Lý Thế Nhiên cau mày, lập tức đi tới đỡ ông, mặt mày lạnh nhạt cuối cùng có chút cảm xúc, anh gọi cấp cứu.

Lý Tú Tú và Tống Dự cũng vội vàng đi tới, thấy ông hôn mê ngất xỉu, nước mắt Lý Tú Tú lập tức rơi xuống.

“Ông nội…sao lại như vậy.”

Giọng nói trầm thấp của Lý Thế Nhiên vang lên: “Là anh không tốt.”

Lý Thành được đưa tới bệnh viện, liền được đẩy ngay vào phòng cấp cứu.

Lý Thế Nhiên đứng ở ngoài, liên tục hút thuốc.

Tống Dự đi tới, vỗ vỗ vai anh, hỏi: “Cãi nhau rồi?”

“Ừ”

“Phải kế thừa Lý thị rồi?”

“Ông có suy nghĩ này.”

“Thế Nhiên, anh suy nghĩ kỹ đi.”

Nửa tiếng sau, Lý Thành được đẩy tới phòng bệnh thông thường, Lý Thế Nhiên đứng ngoài cửa phòng bệnh, Lý Tú Tú ở trong cùng ông.

Chỉ là tâm trạng ông không vui, sau khi cấp cứu, sắc mặt cũng càng tệ hơn, bác sĩ đề nghị ông ở lại bệnh viện quan sát.

Nửa ngày sau, Lý Tú Tú đẩy xe lăn ra ngoài, thấy sắc mặt lạnh lùng của anh trai, nhất thời im lặng.

“Tối nay em trông ông nhé” Lý Tú Tú mở miệng.

Lý Thế Nhiên nhàn nhạt ngước mắt, dập †ắt tàn thuốc, trầm giọng nói: “Em và Tống Dự về đi, anh ở đây trông.”

“Vẫn là để em trông đi, cảm xúc của ông vẫn chưa ổn định, em sợ ông lại chịu kích thích.”

Tống Dự cũng nói: “Thế Nhiên, anh về trước đi, tôi sẽ trông.”

Lý Thế Nhiên nhìn hai người, nửa ngày sau mới khẽ gật đầu.

Nửa tiếng sau, xe của Lý Thế Nhiên dừng ở cửa bệnh viện Đại Học Lâm Hải.

Hôm nay Hứa Như phải thực tập ở bệnh viện, anh gọi điện thoại cho cô.

“Lý Thế Nhiên?”

“Bao giờ em tan làm?” Giọng anh không giấu được mệt mỏi.

“Còn hai tiếng nữa”

“Ừ, anh đợi em”