Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 481




CHƯƠNG 481

Lý Thế Nhiên nhếch đôi môi mỏng, không nói gì.

Trái tim lộp bộp, có một dự cảm không tốt.

“Để em đến đó xem một chút.” Hứa Như nói.

Cô lo lắng cho Lý Tú Tú, nhưng mà lại lo lắng cho Lý Thế Nhiên hơn nữa.

“Không cần đâu, Như, em ở ký túc xá nghỉ ngơi đi, đừng có chạy đến đây.”

“Nhưng mà…”

“Nghe lời của anh, Như, ngủ ngon.”

Hứa Như bĩu môi không nói gì nữa.

Ngày hôm sau thức dậy, Lăng Diệu không có ở ký túc xá, chắc là đến đó ở cùng với Lý Tú Tú.

Hôm nay là thứ tư, Lý Thế Nhiên có lịch xem bệnh, cô vội vàng chạy đến bệnh viện lâm hải.

Ở phía xa xa, bóng dáng cao lớn mặc áo blu trắng bị y tá bao vây ở giữa.

Hứa Như đi thẳng vào trong phòng khám chuẩn bị, 10 phút sau, Lý Thế Nhiên bước tới.

Hứa Như vừa mới nghiêng đầu không chú ý đến anh đang dựa gần, cô va vào trong ngực anh.

Lý Thế Nhiên vững vàng ôm lấy cô.

Hứa Như đỏ bừng cả mặt, lập tức đẩy anh ra.

“Sắp phải khám bệnh rồi hả?”

“Ừm.” Lý Thế Nhiên trả lời, ánh mắt sáng rực vẫn nhìn chằm chằm vào cô.

Cánh cửa mở rộng, Hứa Như cũng không dám ôm hôn với Lý Thế Nhiên, cô lùi lại một khoảng cách an toàn rồi mới ngước mắt lên nhìn anh.

Quầng thâm dưới mắt của Lý Thế Nhiên rất rõ ràng.

Chắc chắn là tối ngày hôm qua anh không nghỉ ngơi…

“Lý Thế Nhiên, anh thật sự làm em lo lắng.” Hứa Như tức giận nói.

Người đàn ông này thật sự cho rằng mình làm bằng sắt hả, còn thức đêm như thế.

“Anh có phải làm bằng sắt hay không, em không biết à?” Lý Thế Nhiên ngoắc ngoắc đôi môi mỏng, vẻ mặt quyến rũ.

Gương mặt của Hứa Như càng đỏ hơn…

May mắn là lúc này y tá nhắc nhở khám bệnh.

Mỗi tuần, bệnh nhân đến khám không giảm mà còn tăng thêm, Hứa Như ngồi ở bên cạnh Lý Thế Nhiên, sợ là anh sẽ không chống đỡ nổi.

Rốt cuộc, đến xế chiều mới khám hết bệnh nhân, y tá đặt bữa ăn cho hai người, nhưng mà Lý Thế Nhiên không ăn, anh dự định đi khỏi.

Hứa Như biết là anh đi thăm Lý Tú Tú, cởi áo blouse ra đi đến bên cạnh anh: “Lát nữa anh đi đâu, em liền đi đó.”

Dù sao thì ngày hôm nay cô cũng không có việc gì.

“Được.” Lý Thế Nhiên lộ ra nụ cười.

“Nhưng mà bây giờ chúng ta phải ăn cơm trước đã.”

Sự cưng chiều trong mắt của Lý Thế Nhiên lan tỏa, không lay chuyển được Hứa Như, anh đi vào trong một quán trà gọn gàng sạch sẽ cùng với cô.

Biết là Lý Thế Nhiên có bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng, Hứa Như chủ động lau dụng cụ ăn cho anh.