Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 44: KHÔNG THẸN VỚI LÒNG.




Sau khi tan làm vào buổi tối, Hứa Như mới nhớ tới việc phải nói với Lý Thế Nhiên rằng tối nay cô sẽ không về nhà ăn cơm.

Không biết từ bao giờ mà điện thoại cô đã lưu số điện thoại của anh rồi, còn để tên là ‘ông xã’ nữa chứ?

Khóe môi Hứa Như chợt giật giật, cô đổi tên thành ‘Bác sĩ Lý’ rồi mới gọi điện thoại cho anh.

“Tan ca rồi sao?” Lý Thế Nhiên bắt máy rất nhanh.

“Chưa, tối nay tôi có việc nên tối chút nữa mới về được.”

“Được, nếu về thì gọi cho tôi, tôi tới đón.”

“Không cần đâu, tối nay tôi đi ăn cơm với Thanh, địa điểm còn chưa chọn được nữa.” Hứa Như nói nhưng không có nhắc đến Tần Nhi.

“Chọn địa điểm xong thì nói với tôi, ngoan.”

Hứa Như sững sờ, giọng điệu thân mật này như khiến trái tim cô mềm nhũn.

Cô cúp điện thoại rồi đưa mắt nhìn mình trong gương, sao cô lại đỏ mặt rồi…



Nhà hàng Tinh Hào.

Hướng Hoằng đã đặt một phòng bao, Lưu Thanh và Hứa Như ngồi bên cạnh anh. Đã quá giờ hẹn nửa tiếng rồi mà Tần Nhi vẫn còn chưa thấy bóng dáng đâu.

Hướng Hoằng cau mày, khuôn mặt hiện lên vài nét khó chịu, trước giờ chưa từng có ai dám thất lễ với anh ta như vậy.

anh ta đứng dậy và định rời đi nhưng lúc này Tần Nhi mới thong dong bước đến.

“Xin lỗi, Tổng giám đốc Hướng, trên đường kẹt xe quá.” Tần Nhi mặc một bộ đồ vest màu đen, mái tóc gợn sóng tuôn xõa ra, dung nhan vô cùng mê người.

“Cô Tần, mời cô ngồi, tôi hy vọng chuyện này về sau sẽ không xảy ra nữa, mỗi một giây phút của tôi đều vô cùng quý giá.” Hướng Hoằng cất giọng trầm thấp, mang theo một chút nghiêm nghị.

Tần Nhi mỉm cười, nhưng khi ánh mắt cô ta nhìn về phía Hứa Như ở bên cạnh, sắc mặt cô ta liền chùng xuống.

Tại sao người phụ nữ này cũng đến?

“Tổng giám đốc Hướng, tôi muốn biết các thành viên trong nhóm chịu trách nhiệm cho dự án này.” Tần Nhi đề xuất.

Hướng Hoằng dặn Lưu Thanh đưa tài liệu cho cô ta, tên của Hứa Như quả nhiên cũng có ở trên đó.

“Các nhân viên mà tôi sắp xếp đều có kinh nghiệm ở Thiên Nhất, cô Tần có gì không hài lòng sao?”

Tần Nhi ngừng lại một chút rồi nói: “Cũng không có gì không hài lòng, chỉ là có một người, tôi nhớ cô ta có lịch sử đen.”

Lưu Thanh nhìn vào khuôn mặt Tần Nhi, cô muốn lên tiếng bác bỏ nhưng Hứa Như lại kéo cô lại.”

“Nếu đây là ân oán cá nhân của cô Tần thì không nên lôi nó vào chuyện công như vậy.” Hướng Hoằng cau mày, ngữ khí có chút không vui.

“Tất nhiên là không phải. Lúc đó, Hứa Như và tôi học cùng trường, tôi sợ Tổng giám đốc Hướng không biết chứ, các bài báo cáo và thí nghiệm của Hứa Như đều là do ăn cắp nên đã bị nhà trường trừng phạt. Nếu cô ta đã có vấn đề về nhân phẩm, mà nhóm phụ trách lại có tên của cô ta thì e là tôi không thể đồng ý được rồi.” Tần Nhi nói một cách cao ngạo, cô ta giương đôi mắt liếc nhìn Hứa Như.

Hướng Hoằng lập tức rũ mắt xuống, đôi mắt sắc bén nhìn về phía Hứa Như: “Chuyện này có thật không?”

Sắc mặt Hứa Như tái nhợt, chuyện này đột nhiên bị Tần Nhi lật lại, rõ ràng khiến cho cô có chút trở tay không kịp.

Cô đưa mắt nhìn Tần Nhi, sự âm hiểm trong đôi mắt cô ta rõ ràng là muốn khiến cô không thể trở mình được mà.

Năm đó cũng vậy, bây giờ cũng vậy.

“Tổng giám đốc Hướng, năm đó tôi hoàn toàn trong sạch, không thẹn với lòng.” Hứa Như thản nhiên nói.

Tần Nhi cười khẩy, ai tin cô?

“Cô Tần, Hứa Như đã làm việc ở Thiên Nhất ba năm rồi, đương nhiên chúng tôi sẽ điều tra nghiêm ngặt phẩm hạnh của cô ấy. Nếu cô ấy không đủ tư cách tôi cũng sẽ không giữ cô ấy lại.”

Hướng Hoằng đương nhiên sẽ không nghi ngờ nhân viên của công ty mình chỉ vì những lời của Tần Nhi.

“Vậy thì chờ vấn đề được giải quyết, chúng ta sẽ tiếp tục nói chuyện.” Vừa dứt lời, Tần Nhi cũng không có ý định nói chuyện tiếp nữa mà trực tiếp quay người rời đi.

Hướng Hoằng dựa vào lưng ghế rồi cất giọng lạnh nhạt: “Có rất nhiều công ty đã đến để thảo luận về việc hợp tác với Thiên Nhất chúng tôi gần đây, còn cô Tần, nếu cô không muốn hợp tác, thì tôi sẽ không lãng phí thời gian nữa.”

Tần Nhi thật không ngờ Hướng Hoằng lại có thái độ như vậy, điều này khiến cô có hơi khó chịu. Cô ta tưởng rằng Thiên Nhất vừa trên bờ vực phá sản nên sẽ ôm lấy đùi của Tần Thị chứ.