Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 36: NHƯ THẬT MÀ CŨNG NHƯ GIẢ.




Lúc này, bên ngoài cửa chợt truyền tới một tiếng gõ cửa, tiếp đó là một thanh âm quen thuộc vang đến: “Bác sĩ Lý!”

Tuy Lý Thế Nhiên đã buông tay rồi, nhưng Hứa Như vẫn đang nép trong lòng anh, vô cùng thân mật.

Diệp Hạ Hạ nhìn thấy hai người trước mặt, sắc mặt cô ta liền trở nên tát mét, cô ta tức giận nói: “Các người đang làm gì vậy!”

Thái độ này sao mà giống như đang bắt gian quá vậy.

Hứa Như lập tức lùi bước về sau để duy trì khoảng cách với Lý Thế Nhiên.

Dưới đáy mắt người đàn ông chợt thoáng qua một tia bất mãn.

“Đây là văn phòng làm việc của tôi, không thấy bên ngoài ghi ‘Bệnh nhân không được vào làm phiền’ sao?” Thanh âm của Lý Thế Nhiên vô cùng lạnh lẽo.

Diệp Hạ Hạ siết chặt bàn tay mình, những lời quát mắng của Lý Thế Nhiên cũng khiến cô có chút sợ hãi.

Nhưng nhìn thấy Hứa Như là cô lại nhớ tới vừa nãy người phụ nữ này đứng sát với Lý Thế Nhiên, lúc này lửa giận của cô ta lại bùng lên dữ dội.

“Bây giờ em không còn là bệnh nhân của anh nữa.” Diệp Hạ Hạ nói xong thì liền bước vào.

Hai người phụ nữ đối mắt nhìn nhau, Hứa Như cau mày, còn Diệp Hạ Hạ thì lại mang đầy ý thù địch với cô.

“Sức khỏe của cô không cho phép cô làm loạn.” Lý Thế Nhiên nói xong thì lập tức gọi y tá vào.

Nhưng Diệp Hạ Hạ lại nhanh tay khóa cửa lại sau đó đi đến đứng trước mặt Hứa Như: “Cô là ai?”

Cô ta nhớ lúc sáng hôm nay, khi cô gọi điện cho Lý Thế Nhiên thì đã có một người phụ nữ nhấc máy.

Trực giác của phụ nữ mách bảo cô ta, người đó chính là Hứa Như.

“Tôi là…” Cô nhìn qua Lý Thế Nhiên một cái: “Tôi là y tá đi theo Bác sĩ Lý.”

Nghe thấy vậy, khí tức trên người Lý Thế Nhiên càng trở nên băng lãnh hơn, anh định túm lấy tay Hứa Như qua đó nhưng cô đã nhanh chóng lùi lại.

“Thật sao?” Diệp Hạ Hạ trừng mắt nhìn Hứa Như với ánh mắt đầy hoài nghi.

“Bác sĩ Lý, tôi nói có đúng không?” Hứa Như lại nhìn qua Lý Thế Nhiên lần nữa, đôi mắt cô híp lại mang theo vài phần uy hiếp.

Cô tuyệt đối không thể để lộ mối quan hệ giữa bọn họ được!

Lý Thế Nhiên đương nhiên có thể đọc được ý của cô, ngữ khí của anh lúc này vừa thấp lại vừa lạnh giá: “Cô ấy là ai của tôi thì cũng không có liên quan gì đến cô, Diệp Hạ Hạ, bệnh nhân của tôi rất nhiều, có thiếu cô cũng chả sao đâu.”

Diệp Hạ Hạ nghe thấy thì lập tức hoảng loạn: “Bác sĩ Lý, anh không được bỏ rơi em! Em chỉ…em chỉ lo anh có bạn gái rồi mà thôi!”

Vừa dứt lời, Diệp Hạ Hạ lại nhìn qua Hứa Như, luận về dung mạo hay thân hình, Diệp Hạ Hạ đều vô cùng tự tin, nhưng người phụ nữ này cũng không hiểu tại sao lại khiến cô cảm thấy chướng mắt như thế.

Nghe thấy vậy, Hứa Như đột nhiên nở nụ cười, Diệp Hạ Hạ đây có được xem là tình địch của cô hay không?

Cô biết có rất nhiều người phụ nữ yêu Lý Thế Nhiên, nhưng nghĩ đến chuyện lần này, Diệp Hạ Hạ tự biên tự diễn không lẽ là vì Lý Thế Nhiên sao?

“Cô cũng không thể là bạn gái của tôi.” Lý Thế Nhiên đi qua mở cửa, sau đó trực tiếp ném cô ta cho đám vệ sĩ đang phát điên vì không tìm được cô ở ngoài cửa.

Diệp Hạ Hạ mang đầy ủy khuất dùng sức túm lấy tay Lý Thế Nhiên không buông: “Vậy sao? Lý Thế Nhiên anh đợi đó đi, em nhất định sẽ gả cho anh!”

Đây chính là chuyện mà Diệp Hạ Hạ đã quyết định kể từ lần đầu tiên gặp Lý Thế Nhiên rồi.

Đầu óc Hứa Như cứ quanh quẩn mãi ở những lời mà Diệp Hạ Hạ nói cả một hồi lâu, nếu Diệp Hạ Hạ đã muốn gả cho Lý Thế Nhiên, vậy thì ban đầu anh chọn cô ta không phải tốt hơn sao?

“Đừng suy nghĩ lung tung.”

Bên trong văn phòng lại trở về vẻ yên tĩnh, Lý Thế Nhiên đưa tay xoa xoa đầu cô, ngữ khí của anh có chút âm trầm.

“Tôi không có nghĩ gì hết, nhưng vì để gả cho anh mà Diệp Hạ Hạ cũng cố gắng thật đó.” Hứa Như lên tiếng, ngữ khí của cô ngược lại rất bình tĩnh.

Đột nhiên Lý Thế Nhiên đưa tay véo lấy cằm Hứa Như, khiến cô đau nhói.

Anh không thích cô cứ bày ra cái bộ dạng không quan tâm không để ý như vậy đâu.

“Đó là chuyện của cô ta.” Vẻ mặt Lý Thế Nhiên vô cùng vô cảm.

“Nhưng mà, nó đã ảnh hưởng tới anh rồi, không phải sao?”

“Cho nên, tôi cần có cô.” Lý Thế Nhiên nâng khuôn mặt của cô lên, sự cháy bỏng nơi đáy mắt khiến cho Hứa Như không thể ngó lơ được.

Như thật, mà cũng như giả.