Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 346: SỰ HIỂU NGẦM GIỮA HAI NGƯỜI




Nghe vậy, sắc mặt của Amy chợt thay đổi.

Khi Hứa Như lần đầu tiên đến phòng thí nghiệm, cô ta đã cảm giác ra rồi.

Nhưng lúc đó không có nghĩ gì nhiều.

Đi xuống bộ phận nhân sự, Amy làm xong thủ tục từ chức, bên cạnh có không ít đồng nghiệp lũ lượt đến tạm biệt với cô ta.

“Chuyện lần này tôi chỉ là nằm không trúng đạn thôi, mọi người nên đề phòng Hứa Như, nếu không sau này thì cũng chỉ có mọi người bị đuổi việc thôi.”

“Thật sao? Không ngờ nhìn cô ta đơn thuần, thực ra lòng dạ lại nặng như vậy…”

“Đúng đó, tôi nhớ có một lần nhìn thấy cô ta cố ý câu dẫn Tổng giám đốc Lý nữa.”

“Đúng vậy, hình như cô ta còn từng lên xe của Tổng giám đốc Lý nữa.”

“…”

Phòng Tổng giám đốc.

Lý Hằng ngồi ở đối diện Lý Thế Nhiên, giữa mi tâm mang theo vài phần ý cười đắc ý.

“Hiếm khi em trai tôi tìm tôi.”

“Lý Hằng, có phải gần đây tôi quá dung túng anh rồi không.” Lý Thế Nhiên ngước đôi con ngươi lên, ý lạnh dưới đáy mắt không thể che đi được.

“Vậy sao? Tôi không cảm thấy gần đây tôi có phạm qua lỗi gì.”

“Anh đã động vào người của tôi.”

Nghe vậy, Lý Hằng khẽ cười ra tiếng: “Em trai, tôi đã động vào ai vậy?”

“Hứa Như.”

“Chậc chậc, không phải cậu mới vừa đuổi Amy sao, chuyện này sao lại có liên quan đến tôi rồi.”

“Kêu anh qua đây, cũng không phải là kêu anh thừa nhận, chỉ là tôi rất không vui.” Vừa dứt lời, Lý Thế Nhiên lại túm lấy cổ áo của Lý Hằng, hung hăng mà tung một cước về phía anh ta.

Lý Hằng không né kịp, ăn phải một cước trọn, cả người gần như là ngã phịch xuống sofa.

Anh ta ngước mắt lên, đôi mắt tức giận trừng Lý Thế Nhiên.

Anh vậy mà lại dám đá anh ta! Chỉ vì một người phụ nữ!

“Không vui thì đúng rồi, Lý Thế Nhiên, tôi chính là muốn cậu không vui, tôi nói cho cậu biết, tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu!” Lý Hằng hung hãn mà uy hiếp.

“Nếu như anh nhất định muốn khiêu chiến giới hạn của tôi, vậy thì thử đi.” Sự lạnh lẽo lan tràn trong đáy mắt của Lý Thế Nhiên.

Lý Hằng nhấc chân lên, muốn phản kích, nhưng Lý Thế Nhiên căn bản không cho anh ta cơ hội này.

“Đừng đụng vào người của tôi, Lý Hằng.” Anh lạnh lùng nói.

“Không phải các người đã ly hôn rồi sao? Sao, cậu còn nhung nhớ người ta à?” Khoé môi Lý Hằng cong lên.

“Cho dù cô ấy không phải là bà Lý đi nữa, thì cũng không phải là người mà anh động vào được.”

Lý Hằng nhìn Lý Thế Nhiên, vậy mà lại có chút sợ hãi khí thế của anh.

Không cam tâm mà xị mặt xuống, anh ta buông lời: “Vậy thì tôi càng phải động!”

Nghe vậy, chiếc ly trên tay của Lý Thế Nhiên lập tức bị anh đập nát, Lý Hằng đã ra ngoài rồi, anh nắn nắn mi tâm, ý lạnh nơi đáy mắt rất lâu cũng chưa tiêu tán đi.

Anh căn dặn Cao Bân vừa đi vào: “Hội nghị tối nay bỏ đi.”

Bệnh viện.

Hứa Như tuy không có gì nghiêm trọng, những vẫn phải ở lại bệnh viện quan sát vài ngày.

Buổi trưa Lăng Diệu đã về rồi, trong phòng bệnh, Lăng Thuần luôn ở bên cạnh cô.

Mà không lâu sau, Lâm Vy cũng đã biết chuyện Hứa Như nằm viện, liền vội vàng đi tới.

“Như à, sao lại đột nhiên bị trúng khí độc vậy…” Lâm Vy rất lo lắng.

Vừa đến liền đi tìm bác sĩ tìm hiểu tình hình trước, cho dù Hứa Như không có sao rồi, cũng khó mà yên tâm được.

“Mẹ, con không sao.” Hứa Như ngược lại lại phải an ủi bà rồi.

“Lý Thị sao lại xuất hiện sự cố này chứ?” Lâm Vy hỏi.

Dù gì cũng là công ty nổi tiếng, sao lại có lỗi này.

Hứa Như nhíu mày, hôm nay cô không thấy Lý Thế Nhiên đâu, cũng không hỏi được kết quả điều tra.

Nhưng mà nếu như là nhắm vào cô, thì cô cũng chỉ có thể nghĩ đến Tần Nhi thôi.

Nhưng cô ta vốn không phải là người của Lý Thị, làm sao mà thao túng chuyện lớn như vậy được.

“Mẹ đi tra rõ ràng giúp con.” Lâm Vy trầm giọng nói.

“Mẹ, mẹ đừng nhúng tay vào, bây giờ con cũng không bị sao hết.”

“Nhưng con là con gái của mẹ, mẹ không thể để con chịu cái ấm ức này được, có phải có liên quan đến Lý Thế Nhiên không?” Sắc mặt Lâm Vy trở nên lạnh lẽo.

Hứa Như lắc đầu: “Không có liên quan đến anh ấy, là phòng thí nghiệm xảy ra sự cố nên con mới bị nhốt.”

“Chuyện này Lý Thị phải cho một lời giải thích mới được.” Lâm Vy nghiêm túc nói.

Bà nhìn sang Lăng Thuần: “Lăng Thuần, cậu đi tra rõ ràng đi.”

Nghe vậy, Lăng Thuần ngước mắt lên: “Bà Lâm, tôi nghĩ Lý Thế Nhiên sẽ tra rõ ràng.”

“Chính là cậu ta hại Như!” Lâm Vy tức giận nói.

“Mẹ, mẹ về trước đi, con tin Lý Thế Nhiên.” Hứa Như điềm nhiên nói.

Nghe vậy, sắc mặt Lâm Vy thay đổi, cuối cùng không có nói gì nữa.

Sắp xếp xong nhân viên y tá bác sĩ tốt nhất cho Hứa Như ở bệnh viện, bà mới rời khỏi.

Lăng Thuần vẫn còn ở lại, Hứa Như nhìn anh ta: “Anh cũng về đi.”

“Tôi không yên tâm.”

“Bệnh viện thì có gì mà không yên tâm.”

“Tôi sẽ không quấy rầy cô đâu.”

Đích thực, Lăng Thuần ở trong phòng bệnh chỉ yên lặng mà xử lý chuyện công việc, nhưng cảm giác tồn tại của anh ta rất mạnh, Hứa Như không thể nào phớt lờ anh ta được.

Càng không có cách đuổi anh ta đi.

Lúc chiều Hứa Như có ngủ một hồi, lúc tỉnh dậy đã là buổi tối.

Mở mắt ra, đập vào mắt là một thân ảnh vừa quen thuộc nhưng lại vừa xa lạ. Cô vẫn đang nằm mơ sao… Lý Thế Nhiên sao lại ở đây.

Cô dụi dụi mắt, nhưng thân ảnh ở trước mắt vẫn không có biến mất.

Nhịp tim cô có hơi loạn, nhìn anh không chớp mắt.

Lý Thế Nhiên ngồi xuống, sủng nịch mà xoa xoa đầu cô như thường.

Hứa Như theo bản năng dụi dụi.

Đây đã trở thành sự hiểu ngầm giữa hai người từ lâu rồi.

Thật sự là anh.

“Lý Thế Nhiên…”

Ánh mắt người đàn ông ôn nhu, ý cười nơi khoé miệng càng mê người hơn nữa.

“Hôm nay cảm thấy thế nào?” Anh quan tâm mà hỏi.

Hứa Như ngồi dậy, thấp giọng nói: “Đỡ nhiều rồi.”

“Ừm.” Lý Thế Nhiên nhìn cô: “Chuyện lần này, tôi đã đuổi việc người phụ trách rồi, trước mắt vẫn không có chứng cứ chứng minh chuyện này là do người làm, chỉ có thể phán định là sự cố.”

Tuy anh đã điều tra ra người đứng sau, chỉ là, hiện tại vẫn không phải là lúc nhổ cỏ tận gốc Lý Hằng.

“Anh cũng cảm thấy, là sự cố sao?” Hứa Như nhìn anh.

Cô cảm thấy, quá kỳ lạ rồi.

Hơn nữa, một phòng thí nghiệm bình thường, sao lại có khí thể độc, tuyệt đối là đã có sắp xếp từ trước.

“Chuyện này không phải sự cố, có dính đến tranh đấu nội bộ của Lý Thị, cho nên, không thể tiếp tục tra.”

Hứa Như rũ mắt xuống, điều này nằm trong dự liệu.

“Là nhắm đến tôi sao?” Cô hỏi.

“Không có liên quan đến em, chuyện này tôi sẽ cho em một lời giải thích, nhưng không phải bây giờ, có thể tin tôi không?” Ánh mắt Lý Thế Nhiên nóng bừng.

Hứa Như nhìn anh, gật đầu thật mạnh.

Theo bản năng, cô muốn nắm lấy tay anh, nhưng lại thu về.

Lý Thế Nhiên nhìn thấy động tác của cô, mi tâm nặng nề.

Ai cũng không nói gì cả. Hứa Như cầm lấy bài tập ở bên cạnh ra viết, nếu không, cô cũng không biết nên ở cùng với Lý Thế Nhiên thế nào nữa.

Không muốn anh rời đi, cho nên cũng không có mở miệng bảo anh đi.

Vậy mà lại tham luyến sự bầu bạn trong giờ phút này.

“Lát nữa muốn ăn gì?”

“Ưm.” Hứa Như nghiêm túc mà suy nghĩ.

Thứ mà cô muốn ăn… hình như bây giờ đều không ăn được.

“Để tôi sắp xếp.”

Nói xong, Lý Thế Nhiên đã đi ra ngoài.

Hứa Như nhìn bóng lưng cao lớn của anh, đôi môi hồng bất giác lộ ra chút ý cười.

Cầm lấy điện thoại, lúc này mới phát hiện Lăng Thuần đã gửi tin nhắn cho cô.

Bởi vì công ty đột nhiên có việc, cho nên anh ta muộn chút nữa lại qua.

Hứa Như lập tức trả lời anh ta: Anh cứ bận đi, không cần qua nữa đâu.”

Mở Messenger ra, Hứa Như trả lời xong tin nhắn, Lý Thế Nhiên cũng đúng lúc quay lại rồi.

Thứ anh mua là mì thanh đạm, nhưng mà có đến hai phần.

Hứa Như nghi hoặc mà nhìn anh, cô ăn không nổi 2 phần đâu.