Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 345: KHÔNG MUỐN ĐỂ ANH ĐI




Không bao lâu Cao Bân mua cháo loãng tới, Hứa Như mới đẩy Lý Thế Nhiên ta, gương mặt đỏ ửng.

Mà Lăng Thuần đã không còn ở trong phòng bệnh nữa.

“Anh đưa em đến đây sao?” Hứa Như nhìn anh.

“Ừ.” Lý Thế Nhiên trả lời, mở hộp thức ăn.

Hứa Như nhìn động tác của anh thì đáy lòng có dòng nước ấm chảy ra.

Nếu Lý Thế Nhiên không phát hiện ra cô… Cô không dám nghĩ tới hậu quả.

Nhưng sao anh biết được?

“Sao lúc đó anh lại đến phòng thí nghiệm?”

“Phòng thí nghiệm xảy ra chuyện, tôi đương nhiên phải tới.”

“Còn những đồng nghiệp khác đâu?” Hứa Như quan tâm hỏi.

“Bọn họ đã sớm tan làm.” Lý Thế Nhiên nhíu mày.

Hứa Như im lặng, vậy là có người cố ý nhốt cô trong phòng thí nghiệm.

“Chuyện này giao cho tôi điều tra, ăn cháo trước đi.” Lý Thế Nhiên nhẹ nhàng nói.

Hứa Như nhíu mày nhìn Lý Thế Nhiên muốn nói lại thôi.

Cô vốn muốn phủi sạch quan hệ với anh, nhưng hình như luôn xảy ra chuyện bất ngờ.

“Em xin lỗi, em đã gây phiền toái cho anh rồi.” Hứa Như thấp giọng nói.

Nếu chuyện này thật sự có người lên kế hoạch thì sợ là sẽ gây rắc rối cho Lý Thị, thậm chí là cho Lý Thế Nhiên.

Lý Thế Nhiên nhíu mày, anh nhìn Hứa Như, sắc mặt nghiêm túc: “Thật ra tôi rất bằng lòng để em gây rắc rối cho mình, nhưng với điều kiện em phải bình an.”

Cô thấy rõ sự lo lắng trong đáy mắt Lý Thế Nhiên.

Cô mím môi, một lúc lâu không phát ra âm thanh.

Cô nửa hiểu nửa không hiểu lời anh nói.

“Hiện tại em cũng không sao.” Cô nói.

“Nếu em xảy ra chuyện gì thì tôi không thể chịu đựng nổi.” Lý Thế Nhiên buông cô ra.

Anh hiếm khi thể hiện cảm xúc thật của mình, trừ khi không thể nhịn được nữa.

Lúc này có lẽ đã chạm vào giới hạn cuối cùng của anh.

Trái tim Hứa Như run lên, thấp giọng hỏi: “Anh còn quan tâm em sao?”

Lý Thế Nhiên không trả lời, anh ngồi ở bên cạnh cô, đút từng muỗng cháo đến miệng cô.

Hứa Như cụp mắt, điều này làm cho cô tin Lý Thế Nhiên quan tâm mình.

“Anh về đi, ngày mai em có thể xuất viện.” Hứa Như thấy Lý Thế Nhiên thu dọn xong nhưng vẫn chưa rời đi thì nhìn anh nói.

“Được.” Anh nói xong thì nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.

Phòng bệnh chỉ còn một ánh đèn, có hơi tối.

Xung quanh rất yên tĩnh, Hứa Như nghe rõ được tiếng nhịp tim của mình.

Thật ra cô không muốn để anh đi.

Nhưng hiện tại cô biết rõ quan hệ của hai người.

Hứa Như xoay qua xoay lại vẫn không ngủ được.

Mà bên ngoài, Lý Thế Nhiên đứng ở hành lang cũng không rời đi.

Nhà tổ họ Lý.

Lý Hằng nghe cấp dưới báo cáo thì đáy mắt tràn đầy nham hiểm.

“Đồ vô dụng!” Anh ta tức giận đá văng người đang quỳ dưới đất.

“Tôi cũng không biết vì sao Lý Thế Nhiên lại phát hiện…”

Lý Hằng nheo mắt lại: “Quả nhiên anh ta còn rất quan tâm người vợ trước này.”

“Hiện tại cô ta đang ở bệnh viện, hay là chúng ta ra tay với cô ta ở đó?” Cấp dưới đề nghị.

“Không được, hiện tại Lý Thế Nhiên chắc chắn đã cảnh giác hơn nhiều, chỉ cần đến bệnh viện sẽ lập tức bại lộ.”

“Vậy…”

“Cút đi.” Lý Hằng trầm mặt xuống.

Sau lưng Tần Nhi đi đến bên cạnh anh ta.

“Hiện tại anh phải tin tưởng em, Lý Thế Nhiên vẫn chưa hết tình cảm với Hứa Như.”

“Không nghĩ tới đứa em trai này của anh lại nặng tình như thế, nếu biết được điểm yếu của nó, vậy thì càng dễ ra tay.” Lý Hằng cười lạnh.

“Anh định làm thế nào?”

“Hiện tại trong tay anh đã thu mua không ít cổ phiếu, cổ phiếu trên tay ông nội đã sớm chuyển cho đứa em trai này, nhưng cổ phần trên tay anh đã vượt qua Lý Thế Nhiên, chỉ cần ngăn cản ông nội thì anh chắc chắn kéo nó xuống khỏi vị trí tổng giám đốc.”

“Nhưng hiện tại danh tiếng của Lý Thị đều do công lao của Lý Thế Nhiên, chỉ sợ các cổ đông sẽ không đồng ý cho anh làm tổng giám đốc.”

“Chuyện này cần em giúp đỡ.”

Lý Hằng nhìn về phía Tần Nhi.



Bệnh viện.

Hứa Như không biết mình ngủ lúc nào, khi cô tỉnh lại thì Lăng Diệu đã ở bên cạnh cô.

“Cậu tới đây lúc nào?” Hứa Như xoa mắt, mơ màng nhìn cô.

“Tớ vừa đến… Cậu không sao chứ? Sao lại ở bệnh viện?” Lăng Diệu quan tâm hỏi.

Hứa Như nghe vậy thì im lặng, một lúc lâu mới nói: “Tớ cũng không biết rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra, phòng thí nghiệm của Lý Thị cúp điện, tớ bị nhốt trong đó.”

“Cái gì? Sao Lý Thị lại xuất hiện tình huống như vậy?”

Lăng Diệu nhíu mày, suy nghĩ nói: “Không lẽ không phải là trùng hợp chứ?”

“Hiện tại vẫn đang điều tra, tớ cũng không sao, cậu không cần lo lắng.” Hứa Như cười cười.

Cô nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng của Lý Thế Nhiên.

Đáy mắt cô lóe lên sự mất mát.

“Không phải tối hôm qua anh tớ tới đây sao?” Lăng Diệu thắc mắc hỏi.

Hứa Như nhớ lại, hình như tối hôm qua cô nhìn thấy Lăng Thuần.

Nhưng khi Lý Thế Nhiên đến thì dường như không nhìn anh ta.

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Lăng Thuần mang đồ ăn đến đây.

“Đói bụng không?” Trên mặt anh ta mang theo nụ cười dịu dàng.

Đúng lúc bụng Hứa Như kêu lên…

Cô không ăn gì rất lâu rồi.

“Mau ăn cơm đi.” Lăng Diệu cười cười.

Bên ngoài một chiếc xe màu đen dừng ở cửa.

Lý Thế Nhiên nghe Cao Bân báo cáo, Lăng Thuần đã mua đồ ăn cho Hứa Như.

Mà anh lập tức ném hộp cơm mang theo vào thùng rác.

Cao Bân bất ngờ nhìn Boss…

Vừa rồi tổng giám đốc Lý đã xếp hàng hơn nửa tiếng mua bữa sáng cho Hứa Như…

“Quay về Lý Thị.” Anh ra lệnh.

Cao Bân lập tức gật đầu, khởi động xe.

Lý Thị.

Người phụ trách bộ phận nghiên cứu thuốc Amy đã sớm đến phòng làm việc của tổng giám đốc, Lý Thế Nhiên đã điều tra rõ chuyện xảy ra hôm qua, cô ta không thoát khỏi trách nhiệm.

Cô ta nhìn Lý Thế Nhiên đi tới thì càng thấp thỏm.

“Tổng giám đốc Lý.”

Sắc mặt Lý Thế Nhiên vẫn lạnh lùng ngồi trên sô pha, bắt chéo hai chân, toàn thân tỏa ra hơi thở bức người.

“Giải thích.”

Mặt Amy trắng bệch, căng da đầu nói: “Chuyện hôm qua xảy ra sau giờ tan làm, tôi cũng không nghĩ tới Hứa Như vẫn chưa đi.”

“Ai nói cô ấy đến phòng thí nghiệm số ba?”

“Tôi…”

“Nguyên nhân.”

“Đúng lúc khi đó cần một loại thuốc thử, Hứa Như đang bận rộn giúp tôi nên tôi nói cô ấy qua đó, nhưng tôi không ngờ cô ấy đi lâu như vậy.”

“Ừ, làm thủ tục từ chức.” Lý Thế Nhiên lạnh lùng nói.

Amy nghe vậy thì hốc mắt lập tức đỏ lên: “Tổng giám đốc Lý, tôi thật sự không biết chuyện này, phòng thí nghiệm cúp điện là chuyện ngoài ý muốn, ai cũng không biết Hứa Như ở bên trong…”

“Nếu cô là người phụ trách, hiện tại phòng thí nghiệm xảy ra chuyện, không phải cô nên phụ trách sao?” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói.

Amy thật sự tủi thân, nhưng Lý Thế Nhiên nói làm cho cô ta không thể phản bác.

Amy ra khỏi phòng tổng giám đốc, Lý Hằng đi ra khỏi thang máy nhìn thấy cô ta khóc thút thít thì dừng bước lại.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Tổng giám đốc Lý nói tôi từ chức, nhưng tôi thật sự không biết gì chuyện hôm qua cả…”

“Nếu tổng giám đốc Lý đã ra lệnh thì cũng chỉ có thể trách cô xui xẻo, sao tôi lại cảm thấy chuyện hôm qua là do Hứa Như cố ý nhỉ?”

“Cái gì? Anh nói Hứa Như…”

“Tôi chỉ thuận miệng nói thôi.” Lý Hằng cong môi mỏng: “Cô không biết quan hệ của Hứa Như và tổng giám đốc Lý không đơn giản sao?”