Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 344: ĐỪNG SỢ, TÔI Ở ĐÂY




Lúc này trong không gian tối đen, Hứa Như dựa vào tường, hai mắt nhắm lại, cô cảm thấy rất mệt mỏi, cả người không hề có sức lực…

Hình như cô nghe thấy giọng nói quen thuộc nên cố gắng muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt rất nặng…

“Hứa Như! Tỉnh lại đi!”

Giọng nói bên tai ngày càng rõ ràng, là ai vậy?

Hứa Như cố gắng mở mắt ra, bản năng thét lên một tiếng, ở đây là đâu…

Trong tầm mắt cô hoàn toàn một màu đen, giơ tay ra cũng không thấy năm ngón tay.

Cô muốn đứng lên, nhưng không hề có sức lực.

Vừa rồi giọng nói kia rất quen thuộc…

“Hứa Như! Mở cửa!”

Rốt cuộc lúc này cô đã nghe rõ giọng nói của Lý Thế Nhiên nên lập tức mở miệng: “Lý Thế Nhiên, em ở đây!”

Nhưng rốt cuộc ở đây là đâu…

Vì sao cô ở đây, cô không hề rời khỏi Lý Thị.

Cô nhớ vừa rồi mình vẫn ở phòng thí nghiệm, sau đó hình như định đi qua một phòng thí nghiệm khác lấy đồ, sau đó… Sau đó cô không nhớ gì cả.

Cô ngất xỉu sao?

Nhưng đầu cô rất choáng, cả người cũng không thoải mái…

“Hứa Như! Đến đây mở cửa!”

Giọng Lý Thế Nhiên vang lên lần thứ hai, Hứa Như mò đường đi đến cạnh cửa, nhưng hệ thống nhận diện vân tay ở đây lại không có phản ứng.

“Không mở cửa được.” Cô trầm giọng nói.

Có lẽ đã cúp điện.

Từ trước đến nay khứu giác của cô rất nhạy cảm, lúc này cô rõ ràng ngửi được khí lưu huỳnh.

Ánh mắt Hứa Như trầm xuống, dùng sức gõ cửa: “Lý Thế Nhiên, ở đây có khí độc.”

Cô chỉ có thể che mũi lại, nhưng vừa rồi cô không biết mình đã hít vào bao nhiêu.

Sắc mặt Lý Thế Nhiên thay đổi, anh nhấn cửa sắt, tìm vị trí công tắc khẩn cấp.

Anh nghe ra được giọng nói Hứa Như khác thường nên không che giấu được sự lo lắng: “Có phải em không thoải mái đúng không?” Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Hứa Như hít sâu, dựa vào vách tường, cả người cô nhũn ra, muốn nói chuyện nhưng cổ họng giống như bị bóp chặt.

Sau một lúc lâu cô mới nghẹn ngào nói một câu: “Ừm… Khó chịu…”

Lý Thế Nhiên.

Cô muốn gọi anh nhưng không chịu nổi sự mệt mỏi nên lại nặng nề nhắm mắt.

Lý Thế Nhiên không nghe thấy giọng của cô thì sắc mặt càng trầm xuống, mím môi mỏng, rốt cuộc ngón tay cũng tìm thấy vị trí chính xác, anh nhấn vào, cửa mở ra.

Cả người Hứa Như đúng lúc ngã xuống bên chân anh.

Lý Thế Nhiên lập tức ngồi xổm bế ngang cô lên.

“Hứa Như, tỉnh lại đi…”

Lý Thế Nhiên nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, sắc mặt tái nhợt rất dọa người.

Nhiệt độ cơ thể cô càng lạnh lẽo.

Người đàn ông nhíu mày lại, bế cô đi ra ngoài, không khí xung quanh làm cho anh dừng chân lại, trầm giọng nói: “Kiểm tra bên trong là khí gì.”

Bệnh viện.

Hứa Như được đưa vào phòng cấp cứu, dáng người cao lớn của Lý Thế Nhiên đứng ở hành lang.

Cao Bân ở bên cạnh báo cáo với anh: “Phòng thí nghiệm lan rất nhiều khí độc, thành phần cụ thể còn phải xét nghiệm, ở đó vẫn không mở cửa trong thời gian dài, chỉ sợ có người cố ý.”

Không ai phát hiện một tầng của Lý Thị cúp điện suốt cả tiếng, người đứng sau chắc chắn có thủ đoạn rất cao siêu.

Lần này chắc chắn nhằm vào Hứa Như, hơn nữa cũng chỉ có người của Lý Thị mới có thể làm được.

“Lý Hằng đâu rồi?” Lý Thế Nhiên hỏi.

“Hôm nay Lý Hằng không ở Lý Thị.” Cao Bân nói.

“Nhất định phải điều tra rõ ràng chuyện đêm nay.”

“Vâng.”

Nửa tiếng sau, Hứa Như mới được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, bác sĩ tháo khẩu trang xuống, Lý Thế Nhiên nhanh chóng đi tới.

“Yên tâm đi, may mắn được cấp cứu kịp thời, người bệnh hít khí độc không nhiều lắm, trước mắt đã thoát khỏi nguy hiểm.”

Lý Thế Nhiên nghe vậy thì sắc mặt căng cứng cũng dịu xuống một chút.

Lý Thế Nhiên đi lên phòng bệnh, anh đứng ở cửa thì điện thoại của Hứa Như trong tay vang lên.

Lăng Diệu gọi tới.

“Hứa Như ở bệnh viện.”

“Hả, anh là Lý Thế Nhiên? Sao cô ấy ở bệnh viện?” Lăng Diệu lo lắng hỏi.

“Đã không có gì đáng lo, ngày mai cô ấy sẽ trở về, yên tâm đi.”

Anh dứt lời thì không nói thêm nữa, lập tức cúp điện thoại.

Anh đứng ở bên ngoài, cách cửa sổ nhìn Hứa Như.

Đầu ngón tay anh vẫn kẹp điếu thuốc lá chưa đốt, sắc mặt Hứa Như tái nhợt vẫn luôn hiện trong đầu anh.

Đến ba tiếng sau, Hứa Như mới tỉnh lại.

Mà lúc này Lăng Thuần cũng đến đây.

Lăng Diệu nói với anh ta chuyện Hứa Như ở bệnh viện, với quan hệ của Lăng Thuần thì nhanh chóng điều tra được cô ở chỗ này.

Lý Thế Nhiên đứng ở cửa, Lăng Thuần cũng không thấy anh ta nên đi vào trước.

Hứa Như mở mắt ra, trong tầm mắt xuất hiện khuôn mặt tuấn tú của Lăng Thuần.

Là anh ta.

Đáy mắt cô bỗng lóe lên sự mất mát, cô nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh thì dần nhớ lại chuyện vừa rồi.

Nhưng hiện tại tinh thần khá hơn nhiều.

Là ai đưa cô đến đây?

Là Lý Thế Nhiên đúng không?

Nhưng lúc này cô không nhìn thấy anh.

Ánh mắt Hứa Như nhìn xung quanh, nhưng từ đầu đến cuối không dừng lại trên người Lăng Thuần.

Anh ta chặn tầm mắt của cô: “Sức khỏe của cô còn rất yếu, đừng ngồi dậy.”

Anh ta vừa nhìn thấy bệnh án của cô, trúng khí độc.

“Sao anh lại ở chỗ này?” Giọng Hứa Như rất lạnh nhạt.

“Lăng Diệu nói với tôi là cô ở bệnh viện.”

Nhưng bởi vì quá muộn nên anh ta không cho Lăng Diệu đến đây.

Lúc này Lý Thế Nhiên đẩy cửa đi vào.

Hứa Như không chớp mắt nhìn anh, người đàn ông mặc áo trắng quần đen, không lâu trước đó cô chỉ nghe thấy giọng của anh điên cuồng gọi mình nhưng cũng đã khắc sâu trong đầu cô.

“Lý Thế Nhiên, em…” Cô có chút khẩn trương, có chút bứt rứt.

Có lẽ cô biết mình bị nhốt ở phòng thí nghiệm, sau đó đúng lúc cúp điện.

Cô nghĩ là trùng hợp nhưng nghĩ lại hình như là không phải.

“Đừng nói chuyện, tôi biết mà.” Anh đi đến bên cạnh cô, khom lưng ôm chặt cô vào lòng.

Lúc này dường như toàn bộ phòng bệnh chỉ có hai người bọn họ.

Sắc mặt Lăng Thuần thay đổi, anh ta rõ ràng cảm nhận được sự ăn ý của Hứa Như và Lý Thế Nhiên.

Mà anh ta không thể đi vào thế giới của bọn họ được.

Anh ta nắm chặt tay lại, sắc mặt căng cứng.

“Đã xảy ra chuyện gì, em từ từ nhớ lại rồi nói với tôi.” Lý Thế Nhiên nhẹ nhàng nói.

Hứa Như hít sâu ngồi dậy, nhắm mắt nhớ lại.

“Hình như sắp đến giờ tan làm, em thu dọn đồ đạc, người phụ trách Amy nói em đi vào phòng thí nghiệm lấy thuốc rồi em đi vào cuối phòng thí nghiệm, sau đó…”

Cô không nghĩ ra.

Có lẽ chính là ở lúc ấy, cô liền bắt đầu hít vào có khí độc thể hôn mê.

“Ừ, tôi biết rồi, đêm nay em cứ nghỉ ngơi thật tốt.”

Lý Thế Nhiên nói xong thì đứng lên.

Hứa Như cho rằng anh muốn rời khỏi, bản năng nắm chặt cổ tay anh.

Đáy mắt cô rõ ràng hiện lên vẻ không muốn rời xa anh.

Cô sợ hãi.

Nước mắt dâng lên toàn bộ hốc mắt.

Lý Thế Nhiên cụp mắt, vẫn như ngày thường cưng chiều xoa gáy Hứa Như.

“Đừng sợ, tôi ở đây.”

Hứa Như ôm anh, lúc này cô rất yếu ớt, không thể che giấu được.

Lăng Thuần từng bước đi ra ngoài, anh ta thấy từ trước đến nay Hứa Như cũng chỉ tin tưởng Lý Thế Nhiên.

Cho dù hai người ly hôn cũng không thể thay đổi được sự ỷ lại với Lý Thế Nhiên.

Đáy mắt anh ta dần hiện lên sự đau khổ.