Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 322: KHÔNG THỂ QUAY VỀ ĐƯỢC NỮA




Lúc này, điện thoại của Hứa Như đổ chuông, Lăng Diệu gọi điện cho cô, hỏi cô đang ở đâu.

“Tớ ở nhà hàng Hồng Sinh bên ngoài trường.”

“Vừa hay, tớ và anh cũng ăn cơm ở đây, chúng ta cùng ăn nhau ăn cơm đi?”

“Tớ… tớ đang ăn với Lý Thế Nhiên.”

“Cái gì? Cậu đang ăn cơm cùng chồng trước?” Giọng của Lăng Diệu có hơi lớn, cố tình để Lăng Thuần nghe thấy.

Lăng Thuần lúc này tối sầm mặt, menu cũng để xuống.

Lăng Diệu lén lút cười: “Vậy tớ không làm phiền nữa.”

Cúp máy, Hứa Như ngước mắt, nghe thấy giọng của Lý Thế Nhiên: “Điện thoại của ai?”

“Lăng Diệu.”

“Ở cùng cô ấy thế nào?” Anh hỏi.

Thời gian Lý Thế Nhiên quen biết Lăng Diệu cũng không ngắn, trước đây, Lăng Diệu thường xuyên đến nhà họ Lý tìm Lý Tú Tú đi dạo, số lần hai người gặp mặt cũng không ít.

Ngược lại biết cô ta là một cô gái thông minh.

“Lăng Diệu? Cô ấy khá tốt, trước đây khi em bị nghi ngờ gian lận, cô ấy đã giúp em không ít.” Hứa Như mỉm cười.

Lăng Diệu không có khiến cô cảm thấy khó tiếp xúc như vậy, ngược lại, hai người sau khi quen biết, ngược lại trở thành bạn.

Có điều bên trong… chắc có liên quan đến Lăng Thuần.

“Người anh bảo lãnh vừa nãy là ai?” Hứa Như hỏi.

Cô muốn biết rốt cuộc là ai muốn hạ độc thủ với Trần Tâm.

Dù sao Trần Tâm đã từng là người rất thân cận của cô.

“Mẹ của Tú Tú, là vợ thứ hai của Lý Phàm.”

Hứa Như sững người, thì ra Lý Tú Tú và Lý Thế Nhiên, không phải anh em ruột.

“Bà ta tại sao muốn làm như vậy?”

“Người bà ta nhằm vào là Trần Minh Thành.” Lý Thế Nhiên không có nói nhiều.

Hứa Như cũng không có hỏi nữa, sắc mặt của Lý Thế Nhiên rất âm trầm, rõ ràng là không muốn nhắc đến chuyện này.

Bầu không khí của bữa ăn coi như bình yên, Hứa Như không ngờ sau khi ly hôn, cô và Lý Thế Nhiên vậy mà vẫn có thể bình thản cùng nhau ăn cơm như vậy.



Cuối tuần, vì nhà họ Lăng không ở Nam Thành, Lăng Diệu bèn đến nhà họ Lý tìm Lý Tú Tú chơi.

Hứa Như ở trong ký túc tự học, lúc đó Lâm Vy có gọi điện cho cô, kêu cô trở về ăn cơm.

Nghe giọng của Lâm Vy hình như bị bệnh rồi, Hứa Như cuối cùng cũng không yên tâm, bèn bắt xe trở về.

Chỉ là vừa xuống xe, ở cửa bước ra một bóng dáng quen thuộc.

Nhìn thấy Hứa Như, Tần Nhi hiển nhiên cũng rất bất ngờ.

Có điều rất nhanh lộ ra nụ cười: “Đây không phải thiên kim tiểu thư của nhà họ Lâm sao?”

Hứa Như không có để ý cô ta, trực tiếp đi vào trong nhà họ Kỳ.

Tần Nhi lại đi tới, ngữ khí rất chanh chua: “Hứa Như, cô nói cô sao có thể may mắn như vậy chứ, thừa kế tài sản hơn nghìn tỷ của nhà họ Lâm, tôi sao không có số này chứ.”

Hứa Như lạnh mặt: “Tần Nhi, cô rốt cuộc muốn nói gì?”

“Tôi muốn nói cái gì? Hứa Như, tôi nói cho cô biết, nợ nần giữa chúng ta còn chưa tính hết đâu, tôi sẽ không tha cho cô.”

“Cô Tần định không tha cho tôi như nào?” Hứa Như cười lạnh.

“Cô vẫn không biết nhỉ? Bản quyền và quyền tiêu thụ của loại thuốc bán chạy chính đứng dưới tên Lý Thị đã chuyển cho Tần Thị với giá rẻ, điều này thật sự cứu Tần Thị thoát khỏi nguy hiểm, người đưa ra quyết định này, chính là người đàn ông thân mật của cô, Lý Thế Nhiên.”

Nghe vậy, sắc mặt Hứa Như hơi tái đi, Lý Thế Nhiên đang cứu Tần Thị?

Tần Thị từ lâu đã suýt chút nữa lâm vào tình trạng phá sản, nhưng sau này được Kỳ Thị thu mua mới có chút khởi sách.

Nếu như bây giờ có những quyền này, nói không chừng thật sự có thể trở mình.

“Hứa Như, ngươi luôn hại cô không phải là tôi, là Lý Thế Nhiên, nếu không, tại sao anh ấy lại luôn giúp tôi chứ.” Dứt lời, Tần Nhi bước trên đôi cao gót, đắc ý rời khỏi.

Hứa Như đã sớm cứng nhắc rồi, lời của Tần Nhi không nghi ngờ gì chính là một gậy đánh vào đầu cô, Lý Thế Nhiên…

Đúng, cô đã từng nhìn thấy ảnh chụp xe của Lý Thế Nhiên đón đưa Tần Nhi, anh không có đưa tội chứng cô ta bôi nhọ Dược Phẩm Thiên Nhất ra…

Cộng thêm bây giờ…

Cô lập tức mở điện thoại, tìm kiếm tin tức của Lý Thị, quả nhiên, thật sự đúng như lời Tần Nhi đã nói.

Lý Thế Nhiên tại sao muốn làm như vậy chứ?

Cô không tin Tần Nhi! Cô không tin!

Nhưng tất cả sự thật này lại bày ra trước mắt cô!

“Hứa Như?” Kỳ Chiến đi ra, nhìn thấy sắc mặt của Hứa Như tái nhợt, quan tâm muốn đỡ cô.

Lại bị cô tức giận đẩy ra.

Kỳ Chiến híp mắt: “Nhìn thấy Tần Nhi?”

Anh ta biết Tần Nhi nếu như nhìn thấy Hứa Như, chắc chắn sẽ không nói lời gì hay ho.

Hứa Như mím môi, trầm mặc không nói.

Cô còn đang tiêu hóa lời của Tần Nhi.

Lúc này, Kỳ Chiến nhìn thấy điện thoại của cô, tin tức bên trên chính là thông báo mới nhất của Lý Thị.

Anh ta đột nhiên mỉm cười: “Tần Thị đang hợp tác với Lý Thị, chúng ta vốn dĩ đang bàn bạc chuyện thu mua với Lý Thế Nhiên, không ngờ anh ta lại có quan hệ không cạn với Tần Nhi, trực tiếp chuyển nhượng với giá thấp rồi.”

“Tình hình gần đây của Lý Thị, rất không tốt.” Hứa Như nhíu mày, đột nhiên nhớ tới sự rối loạn gần đây của Lý Thị.

Bởi vì An Vy bị hiềm nghi giết người, Lý Thị cũng rơi vào nguy cơ mất danh tiếng, thân phận của An Vy bị phóng đại, thật ra đối với Lý Thị không có ảnh hưởng, nhưng người đằng sau rõ ràng muốn đâm Lý Thị.

“Quả thật vậy, có điều tôi cũng không ngờ Lý Thế Nhiên lại sảng khoái như vậy, thật ra chúng ta cũng đang giúp Lý Thị, dù sao trừ Kỳ Thị đứng sau Tần Thị, cũng không có mấy công ty có tiềm lực mua được bản quyền và quyền tiêu thụ của mấy loại thuốc bán chạy này.” Kỳ Chiến tự tin nói.

Lần này, nhìn thế nào Tần Thị cũng kiếm được rồi.

Nhưng Hứa Như cứ cảm thấy trong này có khuất tất.

Có lẽ, trong tiềm thức của cô từ đầu đến cuối đều tin Lý Thế Nhiên.

Nhưng quan hệ giữa anh và Tần Nhi, anh chung quy không có nói rõ.

“Mẹ đang đợi cô, vào trong đi.”

Hứa Như hoàn hồn, lúc này mới phát hiện bản thân đã đứng ở đây quá lâu, chân có hơi tê rồi.

Vừa mới động một cái, gần như muốn ngã.

Kỳ Chiến lập tức đỡ cô, nhếch môi nói: “Tôi tưởng cô chủ động sà vào lòng tôi nữa chứ.”

Hứa Như lườm anh ta: “Anh buông tôi ra.”

“Đương nhiên, mẹ tôi đang nhìn đó.” Kỳ Chiến buông tay.

Hứa Như lúc này mới nhìn thấy Lâm Vy đã đi ra.

Bà ta quấn khăn, sắc mặt rất trắng, hắt hơi suốt.

“Mẹ, đã bị cảm rồi, mẹ cứ đợi ở trong, con sẽ không bắt nạt Hứa Như đâu.”

Lâm Vy nhíu mày, thấy Hứa Như đến, trên mặt mới nở nụ cười khẽ.

“Bà Lâm.” Hứa Như lịch sự chào hỏi.

Kỳ Chiến nhíu mày, hơi bất ngờ với cách xưng hô này.

“Cô không gọi ‘mẹ’?”

“Phải đó, Như, vẫn là gọi mẹ đi, có được không?” Thái độ cầu xin này của Lâm Vy khiến Hứa Như không nhịn được.

Nhưng, cô đã không muốn có bất kỳ liên quan gì đến nhà họ Lâm.

Thấy thần sắc không vui của Hứa Như, Lâm Vy thở dài: “Ông ngoại của con đã không ở đây nữa, bên cạnh mẹ, cũng chỉ có hai đứa các con, hai đứa đều ở đây, mới là một gia đình hoàn chỉnh.”

Hứa Như nhíu mày, hình như rất lâu rồi, cũng không có nhìn thấy người nhà họ Kỳ.

Cô chỉ biết ba ruột đó của cô đã mất sớm rồi, mà tất cả mọi thứ của nhà họ Kỳ, cô không biết gì cả.

“Bà Lâm, bình thường ngày lễ tôi sẽ về.” Hứa Như nói.

Cô bây giờ chuyển ra khỏi biệt thự nhà họ Lý rồi, vốn dĩ nơi đó được cô coi là nhà, cũng đã không quay về được nữa rồi.