Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 317: VÌ CÔ LÀM TẤT CẢ MỌI CHUYỆN




Quay người, Hứa Như không đi tìm Bạch Sơn, mà chạy về phòng phát thanh của trường học.

Bây giờ là buổi sáng, phòng phát thanh chỉ có sinh viên trực ban, thấy Hứa Như, vẻ mặt tức giận nhìn cô: “Tại sao cô vẫn xông vào… Không phải người của trường chúng tôi, không thể đi vào!”

“Tôi vẫn chưa bị nghỉ học.” Hứa Như trầm giọng nói, dứt lời, trực tiếp đi tới trước đài phát thanh.

“Cô làm gì!” Sinh viên kia gấp gáp.

“Tôi chỉ cần một phút.” Dứt lời, Hứa Như bật phát thanh.

Giờ phút này, tất cả mọi người trong trường đều có thể nghe thấy tiếng cô nói.

“Các bạn học, các thầy cô, tôi là Hứa Như, tôi biết rằng gần đây có rất nhiều chuyện xôn xao về việc tôi gian lận trong thi cử, nhưng tôi có thể ở đây nói rõ, cho dù là trước kia hay bây giờ, tôi đều không vi phạm bất kỳ kỷ luật nào, tôi dựa vào thực lực của mình để tiến vào đại học Lâm Hải! Về phần tại sao lại có đáp án bài thi giống một bạn học khác, nếu bây giờ không có bất cứ bằng chứng nào chứng minh rốt cuộc là ai gian lận, tôi bằng lòng cùng thí sinh khác thi lại lần nữa dưới sự giám sát của tất cả mọi người ở sân tập!”

Dứt lời, Hứa Như tắt đài phát thanh, những lời vừa rồi hoàn toàn là do bị kích thích nên mới nói ra.

Nhưng cô không hối hận.

Bạn học bên cạnh đã sớm ngây ngốc, dần dần trong mắt hiện lên vài phần thán phục: “Bạn học, cô thật sự quá khí phách!”

Hứa Như cười cười, thật ra… Cô cũng không chắc chắn quyết định này của mình có thể được chấp nhận hay không.

Bây giờ cô phải lập tức đi tìm Bạch Sơn.

“Bạn học, cám ơn cô.”

Sau khi Hứa Như rời đi, lập tức đi tới ký túc xá.

Mà lúc này, đối với chuyện này, hiệu trưởng lập tức tổ chức cuộc họp với các giáo sư bộ môn.

“Tôi không đồng ý, từ trước đến nay trường học không có tiền lệ như vậy, bây giờ thầy giám khảo đã nói rõ lúc Hứa Như đang thi có điều bất thường, đủ để chứng mình rằng cô ta đang gian lận!”

“Diệp Kình, mặc dù Hứa Như có hành vi bất thường trong kỳ thi, nhưng tôi không cho rằng như vậy là gian lận, nếu bây giờ cô ấy đã đồng ý tiếp nhận thi lại, vậy hãy cho cô ấy một cơ hội!” Bạch Sơn nói.

“Giáo sư bạch, tôi biết cô ta là sinh viên của thầy, chắc chắn thầy sẽ thiên vị cô ta, nhưng trường học chưa từng có quy định như vậy!”

“Đúng vậy, Giáo sư Bạch, làm như vậy không phù hợp với quy định của trường học.” Hiệu trưởng cũng không tán thành.

“Hơn nữa vừa rồi chưa được sự đồng ý của lãnh đạo nhà trường mà Hứa Như đã nói ra những lời này, như vậy chính là phớt lờ nội quy của nhà trường, nhất định phải chịu phạt!”

“Diệp Kình, việc này anh đi làm, đừng để Hứa Như làm lớn chuyện!”



Lúc Hứa Như đi vào văn phòng của Bạch Sơn, ông vừa mới họp xong.

Nhìn thấy Hứa Như, ông ta cười cười: “Xem ra học xinh tôi nhận thật sự không đơn giản!”

Cô là người đầu tiên dám ở trước mắt giáo viên và sinh viên toàn trường phát ngôn ngang nhiên như thế.

Những lời vừa rồi Hứa Như nói trên đài phát thanh, hiện tại toàn trường đều biết.

“Em chỉ không muốn bị nghỉ học một cách oan uổng, giáo sư, em có lòng tin vào thực lực của mình!”

“Nhưng yêu cầu của em đã bị hiệu trưởng bác bỏ!” Bạch Sơn nói.

Nghe vậy, Hứa Như nhíu mày, mặc dù đã nghĩ đến quyết định này, nhưng khi thật sự nghe được vẫn cảm thấy thất vọng.

“Giáo sư, em còn có cơ hội không?” Hứa Như khẩn trương hỏi.

“Ừm, cái này không phải đã có người chuẩn bị cho em sao?” Bạch Sơn nhìn ra phía ngoài sân tập.

Hứa Như nhìn về phía cửa sổ, không ngờ đã có sinh viên bắt đầu bố trí bàn ghế, tổ chức ra đề thi chính là các anh chị trong khoa thần kinh.

Bạch Sơn đi tới nói: “Vừa rồi tôi đã liên hệ sinh viên khoa thần kinh, em và Lý Minh sẽ thi vào chiều hôm nay, sinh viên toàn trường sẽ đến giám sát!”

“Giáo sư Bạch, cám ơn thầy.” Hứa Như nghẹn ngào.

Không ngờ bị hiệu trưởng từ chối yêu cầu này nhưng Bạch Sơn vẫn kiên quyết giúp cô làm được.

“Cũng đừng cám ơn sớm như vậy, nếu thành thích của em kém hơn so với Lý Minh, vậy coi như thật sự đánh vào mặt tôi!”

“Giáo sư Bạch, xin hãy tin em!” Hứa Như cười cười, tự tin nói.

Xuống tới sân tập, Hứa Như thấy hai bóng dáng quen thuộc là Lăng Diệu và Lăng Thuần.

Lăng Diệu không phải thuộc khoa thần kinh, nhưng dù sao bạn học cùng khoa cũng có hạn, những bạn học ở khoa khác cũng đến để giúp đỡ.

“Hứa Như, cô không thể đến đây, bây giờ các anh chị đang ra đề!” Lăng Diệu đi tới.

Hứa Như cười cười: “Lăng Diệu, vất vả cho mọi người rồi!”

“Cũng tốt, anh tôi tương đối vất vả, anh ấy vẫn luôn ở trường học, và đang nghĩ cách cho cô!” Lăng Diệu nhìn anh trai, trước kia tại sao không phải hiện anh trai của cô lại si tình như vậy chứ?

Nghe vậy, Hứa Như ngẩn người, đối với Lăng Thuần, cô không biết nên dùng thái độ gì để đối xử với anh ta.

“Nói anh cái gì đó?” Thấy Lăng Diệu cười xấu xa, Lăng Thuần tới.

“Đang nói tốt cho anh đấy, được rồi, anh ở cùng Hứa Như đi, em đi làm việc!”

“Lăng Thuần, anh mau trở về công ty đi, chuyện này đã làm chậm trễ quá nhiều thời gian của anh rồi.” Hứa Như áy náy nói.

Cô cũng không mong Lăng Thuần giúp mình, lúc đầu giữ hai người cũng không có quan hệ gì.

“Tôi tình nguyện, hơn nữa gần đây chuyện ở công ty cũng không nhiều, chờ cô thi xong lần nữa, tôi cũng yên tâm trở về đi làm!”

“Lăng Thuần…”

“Cô đừng nói nữa, làm bất cứ chuyện gì vì cô, tôi đều cảm thấy không lãng phí thời gian!”



Buổi sáng không ăn gì, Hứa Như đi đến nhà ăn mua một chút đồ ăn.

Lúc ra khỏi cửa, những lời chế giễu khác nhau vừa rồi cuối cùng cũng thu liễm lại, cô mua bữa sáng và ngồi xuống, lúc này phía đối diện có hai cái bóng đổ xuống, là Lương Thế Thành và Lý Minh.

Hứa Như lập tức nhíu mày không vui.

“Cô thật là một người phụ nữ không biết tốt xấu, còn dám yêu cầu thi lại? Tôi sợ buổi chiều cô thi thật bại, như vậy thật sự mất hết thể diện!” Lương Thế Thành châm chọc nói.

“Lương Thế Thành, anh nhốt tôi ở trong phòng thiết bị tôi vẫn chưa tính sổ, nếu tôi thi thất bại, tôi cũng nhất định sẽ khiếu nại anh!” Hứa Như lạnh lùng nói.

“A, cô đừng có nói lung tung, vu cáo tội danh đó cho tôi!” Lương Thế Thành chết không thừa nhận.

“Hứa Như, cô vẫn nên hủy bỏ cuộc thi đi, nếu không điểm của tôi cao hơn cô quá nhiều cũng khó coi, tôi không muốn bắt nạt nữ sinh!” Giọng nói Lý Minh truyền đến.

Nghe vậy, Hứa Như cười cười: “Tôi thật sự hi vọng anh có thể bắt nạt tôi đấy, Lý Minh!”

Sắc mặt Lý Minh tái nhợt.

“Lý Minh, anh đừng sợ người phụ nữ này, tôi tin anh, chắc chắn sẽ bỏ xa cô ta mấy chục điểm!”

“Tôi rửa mắt chờ đợi.” Hứa Như không tiếp tục để ý đến hai người kia.



Buổi chiều, Hứa Như đúng giờ đi vào sân tập.

Ở giữa sân tập đặt hai cái bàn học ở vị trí tách biệt.

Đã có rất nhiều bạn học tụ tập xung quanh, cách đó không xa ở trên khán đài, Bạch Sơn ngồi ở giữa, còn có mấy vị giáo sư cũng thuộc khoa thần kinh.

Đề thi lần này là do sinh viên khoa thần kinh tự ra đề, còn cuối cùng chọn đề nào làm đề thì là do giáo sư rút thăm quyết định, lấy đó làm công bằng.

Mà lúc này, trong ký túc xá.

Hiệu trưởng nhìn tình hình sân tập, sắc mặt rất khó coi.

“Hiệu trưởng, bây giờ Bạch Sơn ỷ vào việc mình có nhiều năm thâm niên, cũng dám bỏ qua ông!” Diệp Kình ở bên cạnh tức giận nói.

“Bây giờ sinh viên cũng đã đi qua, tôi cũng không cản được!” Hiệu trưởng lắc đầu.

“Tôi sẽ đi bỏ kỳ thi này!”

“Không cần, bây giờ anh ra ngoài sẽ chỉ khiến sinh viên cảm thấy chúng ta xử lý chuyện này không công bằng!”

“Hiệu trưởng…”

“Anh ra ngoài đi.”