Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 300: LÀ MÙI MÀ CÔ MÊ LUYẾN.




Chuyện ly hôn giữa Lý Thế Nhiên và Hứa Như không lan truyền ở Nam Thành, khi Lưu Thanh gọi điện thoại cho Hứa Như mới nghe cô nhắc đến.

Mà cô và Lý Thế Nhiên đã nửa tháng không gặp nhau rồi.

Mối quan hệ hôn nhân giữa cô và Lý Thế Nhiên đã kết thúc rồi, giữa bọn họ, hình như thật sự không có quan hệ nữa rồi.

“Như, chuyện lớn như vậy mà bây giờ cậu mới nói cho tớ biết! Ly hôn? Là cậu điên rồi, hay là Lý Thế Nhiên điên rồi.”

“Bọn tớ đều không có điên.”

Hứa Như nói chuyện xảy ra ở nhà họ Lâm cho Lưu Thanh nghe.

Nếu như Lý Thế Nhiên là vì sự an nguy của cô nên mới đồng ý với yêu cầu ly hôn của nhà họ Lâm, vậy sau khi ly hôn, tại sao anh không tìm cô?

Có phải, anh cũng ngầm thừa nhận là sau khi ly hôn, thì không nên có tiếp xúc gì nữa.

Cho nên, anh cũng chấp nhận sự thật này sao?

Chỉ có cô, vẫn còn đang chìm trong mối quan hệ vốn đã là thỏa thuận này.

Hứa Như cười tự giễu: “Thanh, tớ không ngờ là thật sự ly hôn rồi.”

“Như, có phải cậu khóc rồi không?”

Tiếng khóc trầm thấp truyền đến, Lưu Thanh hoảng rồi.

Cô quen biết Hứa Như nhiều năm như vậy, gần như không thấy Hứa Như khóc qua.

Bây giờ cô đã khóc vì Lý Thế Nhiên rồi.

Hứa Như sụt sịt mũi, cũng không biết tại vì sao, nước mắt lại đột nhiên rơi xuống nữa.

Cô tưởng sau khi về Nam Thành, mối quan hệ của cô và Lý Thế Nhiên sẽ khôi phục như ban đầu, nhưng không có.

Anh không có liên lạc với cô, cũng không có tìm cô.

Cô lúc này mới biết, có lẽ, vĩnh viễn phải mất đi anh rồi.

“Như, cậu đi tìm Lý Thế Nhiên hỏi cho rõ, có được không?” Lưu Thanh lo lắng nói.

Biết Hứa Như mấy ngày này đều ở trong nhà, Lưu Thanh càng lo lắng hơn.

“Anh ấy không phải đã ký vào thỏa thuận ly hôn rồi sao…” Hứa Như lẩm bẩm.

“Nhưng, đó là trong tình huống bị ép buộc mà, cũng đâu phải là cam tâm tình nguyện đâu, bác sĩ Lý thích cậu như vậy, anh ta sẽ không ly hôn với cậu.” Lưu Thanh am ủi.

Nhưng Hứa Như lại mỉm cười khổ sở: “Anh ấy chính miệng nói, sẽ không thích tớ, anh ấy sẽ luôn có một ngày phải ly hôn với tớ, chỉ là ngày này, đến sớm rồi.”

“Anh ta nói thì cậu liền tin à? Hai con mắt này của tớ nhìn thấy rõ ràng Lý Thế Nhiên chính là thích cậu, cậu dậy ngay cho tớ, lập tức sửa soạn, đi tìm bác sĩ Lý đi!” Lưu Thanh ra lệnh mà nói.

Nếu như cô ở Nam Thành, chắc chắn sẽ đem Hứa Như đến trước mặt Lý Thế Nhiên.

Sao có thể để cho bạn tốt của cô chịu ấm ức chứ!

“Ưm, tớ không tìm anh ấy, tớ không tìm!” Hứa Như buồn bực nói.

Bây giờ cô không biết mình phải đối mặt với Lý Thế Nhiên thế nào nữa, ở trước mặt của anh, càng không muốn lộ ra mặt tự tác đa tình của mình.

Có lúc nghĩ rằng, ly hôn rồi cũng tốt, cô không cần chìm vào trong đoạn tình cảm này nữa.

Sẽ không tiếp tục thích anh nữa.

Nhưng tại sao hễ nghĩ đến thật sự không thích anh ấy nữa, trái tim lại rất đau rất đau, khó chịu đến muốn khóc.

Cái loại cảm xúc này, khiến cho Hứa Như khó mà khống chế được.

“Hứa Như, bây giờ tớ lệnh cho cậu, đi tìm Lý Thế Nhiên đi! Đi hỏi cho rõ, có muốn phục hôn không!”

Hứa Như sững sờ, phục hôn? Có được không?

“Thanh, nếu như cho tớ thêm một cơ hội nữa, tớ sẽ không kết hôn với anh ấy.” Lý trí của Hứa Như dần dần tỉnh táo.

Cô và Lý Thế Nhiên vốn là người của hai thế giới, khoảng cách giữa họ không hề nhỏ.

Rõ ràng biết là ngoài tầm với, thà rằng chưa hề tiếp xúc với nhau.

“Nhưng mà bây giờ cậu đã kết hôn với anh ta rồi, đây là duyên phận của các cậu! Hiểu chưa! Tớ biết cậu đang sợ cái gì, nhưng tin tớ đi, Lý Thế Nhiên tuyệt đối là 100% thích cậu, các cậu là lưỡng tình tương duyệt!”

Hứa Như: …

“Như à, hôm nay nếu như cậu không đi tìm Lý Thế Nhiên, chính là không coi tớ là bạn bè, cậu suy nghĩ đi!”

Nói xong, Lưu Thanh dứt khoác nhanh gọn mà cúp điện thoại.

Hứa Như ngước mắt lên, nhìn bộ dạng mặt mộc của mình trong gương, bất giác mở túi trang điểm ra.

Trong não nghĩ đến lời của Lưu Thanh, cô bắt đầu trang điểm.

Hai tiếng sau, cô đứng ở cửa vịnh nhà họ Lý.

Bây giờ là cuối tuần, Lý Thế Nhiên chắc sẽ ở đây đúng chứ?

Nghĩ như vậy, cô quen đường quen lối mà mở cửa.

Đập vào mắt là sự trang trí quen thuộc, tất cả đều không có thay đổi qua.

Người làm mỗi ngày đều sẽ lên quét dọn, khắp nơi đều sạch sẽ như mới.

Chỉ là trong không khí, không có mùi của Lý Thế Nhiên.

Anh không có ở đây.

Đáy lòng Hứa Như hiện lên sự mất mát, đi vào phòng ngủ, cô nằm trên giường, cố cảm nhận một chút ít hơi thở của Lý Thế Nhiên.

Nhưng, không có gì cả.

Chắc anh đã rất lâu không có về rồi.

Từ từ nhắm mắt lại, Hứa Như vậy mà lại ngủ thiếp đi.

Mãi đến khi một loạt tiếng bước chân chậm rãi trầm thấp vang lên, bóng ảnh cao lớn đẩy cửa đi vào.

Đôi con ngươi đen như đá vỏ chai của người đàn ông rơi trên thân ảnh mảnh khảnh đó, đáy mắt mang theo vài phần si mê và sủng nịch, nhưng rất nhanh lại thu lại.

Từng bước từng bước tiến gần, anh ngừng lại ở bên người cô.

Hứa Như đã nghe thấy tiếng bước chân từ sớm rồi, chỉ là, không muốn mở mắt ra.

Trên eo đột nhiên có một cánh tay choàng qua, cô theo bản năng kinh ngạc mà kêu lên, ngước mắt lên, đột nhiên đối diện với tầm mắt của Lý Thế Nhiên.

Cả nửa tháng, anh thay đổi rồi, nhưng lại giống như không thay đổi.

Vẫn là đường nét sâu thẳm, ngũ quan hoàn mỹ, đôi mắt anh tuấn, mỗi một nơi dường như đều được thượng đế chạm khắc tỉ mỉ.

Tim cô đập hỗn loạn.

“Hứa Như, tại sao về rồi mà không nói cho anh biết?” Thanh âm trầm thấp khàn khàn của Lý Thế Nhiên vang lên.

Cô rõ ràng nghe thấy xưng hô của anh đối với cô, không còn là bà Lý nữa.

“Tôi chỉ là về lấy chút đồ.” Cô quay đầu qua, thần sắc mất mát trên mặt rất nhanh liền thu lại.

Nói xong, liền lấy túi tới, chỉ là muốn lấy đồ gì đi, cô không biết nữa.

Tất cả mọi thứ ở đây đều do Lý Thế Nhiên mua sắm sắp xếp, thậm chí ngay cả quần áo, đều là hàng hiệu mà Lý Thế Nhiên sắp xếp trung tâm mua sắm gửi đến, mà tất cả những thứ này, hình như đều không phải của cô nữa.

Là của bà Lý tương lai.

Hứa Như cười nhạt một tiếng, chỉ có thể tiện tay cầm một cục sạc.

“Cục sạc này rất quan trọng sao?” Lý Thế Nhiên nhướng mày, nhìn động tác có phần chật vật của cô.

Hứa Như cắn môi: “Ừm, rất quan trọng.”

Nói xong, liền định vòng qua anh rời đi.

Nhưng Lý Thế Nhiên chặn cô lại.

Hứa Như không thể không ngước mắt lên, đối mắt nhìn nhau với anh.

Sự thâm trầm dưới đáy mắt của anh, cô nhìn không hiểu.

“Về đây, có phải là muốn tìm anh không?” Lý Thế Nhiên nhìn thấu cô.

“Anh nghĩ nhiều rồi.” Hứa Như đẩy anh ra.

Nhưng không đẩy được, ngược lại còn bị anh túm lấy cổ tay, lúc này, cả người cô đều bị anh ôm lấy thật chặt.

Khí tức của anh, vẫn còn quen thuộc như vậy.

Là mùi mà cô mê luyến.

Hứa Như hít thở sâu, một hồi, mới dùng sức giãy dụa.

Nhưng Lý Thế Nhiên đã siết lấy cằm của cô, đẩy cô đến bên tường, cô hoàn toàn không thể chạy.

“Anh Lý, anh buông tôi ra!”

“Anh Lý?” Ngữ khí của Lý Thế Nhiên trở nên lạnh lẽo, rất bất mãn đối với cái xưng hô này của Hứa Như.

Lực độ nơi đầu ngón tay siết chặt, lập tức khiến Hứa Như đau đến khóe mắt đỏ lên.

Cô né đi tầm mắt của anh.

Nhưng Lý Thế Nhiên không cho phép, ép cô ngẩng đầu lên lần nữa.

“Bà Lý, nói lại một lần nữa xem, anh Lý là ai?” Thanh âm của người đàn ông nguy hiểm mà trầm thấp.

Sắc mặt Hứa Như trắng bệch, anh…

Cô lạnh nhạt mà cười cười: “Anh Lý có phải quên rồi không, chúng ta đã ly hôn rồi, không có bất kỳ quan hệ nào nữa.”