Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 297: KHÔNG KỊP PHÒNG BỊ NHƯ VẬY.




“Hỗn xược! Cháu là cháu gái của Lâm Tung ta, sao lại có thể nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy!” Lâm Tung giận dữ vỗ bàn mà đứng dậy.

Thanh âm vừa dứt, sắc mặt già nua của ông ta lập tức trắng bệch, khó chịu mà ôm chặt lấy trái tim của mình.

“Cháu là cháu gái của ta….” Thanh âm của Lâm Tung trở nên đứt đoạn.

Lâm Vy và Lăng Thuần vội vàng đỡ lấy Lâm Tung, bảo bác sĩ tới.

Hứa Như không nói chuyện nữa, chỉ là bây giờ, sẽ không mềm lòng nữa.

Cô quay người lại, nắm lấy tay của Lý Thế Nhiên.

“Đừng ly hôn có được không?” Cô trông đợi mà nhìn anh.

Cô ghét nhất chính là bị uy hiếp, hơn nữa, còn là người mà mình tin tưởng nhất nữa.

“Hứa Như, tôi nói, chúng ta ly hôn đi.” Thần sắc của Lý Thế Nhiên không cho phép ai khác nghi ngờ.

Anh đẩy cô ra.

“Em sẽ không sao đâu, chúng ta về Nam Thành đi, nhất định sẽ có thuốc giải mà.” Hứa Như túm lấy Lý Thế Nhiên.

Nhưng lại bị anh đẩy ra lần nữa.

Sắc mặt cô dần dần tái nhợt.

Lúc này, Lăng Thuần đi đến bên cạnh Hứa Như, sắc mặt quyết tuyệt: “Chỉ có nhà họ Lâm mới có thuốc giải, thuốc trong cơ thể em là một loại thuốc mà Lâm Thị chưa tung ra thị trường, chỉ có nhân viên nghiên cứu và phát triển trong nội bộ mới có thuốc giải, Hứa Như, đừng lấy sức khỏe của mình ra đánh cược.”

“Không…không đâu, tại sao các người lại đối xử với tôi như vậy…” Sắc mặt Hứa Như hiện lên sự tuyệt vọng, chậm rãi ngồi xổm xuống, lúc này sự tuyệt vọng ùn ùn kéo đến khiến cô gần như là thở không ra hơi.

Cô không muốn ly hôn, cô chỉ muốn thoát khỏi nhà họ Lâm, thoát khỏi cái gia tộc đáng sợ này…

“Cháu, ông ngoại là vì tốt cho cháu thôi!” Lâm Tung đã uống thuốc, tinh thần đỡ hơn một chút, nhưng cảm xúc vẫn kích động vô cùng.

Lâm Vy lo lắng mà lên tiếng: “Như, bọn ta mới là người thân nhất của con, sẽ không hại con đâu.”

Nói xong, liền bảo Lăng Thuần đưa Hứa Như lên trên.

Lăng Thuần vừa đụng vào cô, Hứa Như lập tức hất anh ta ra.

“Tôi sẽ không ở lại!”

Cô nhìn về hướng Lý Thế Nhiên: “Anh không đưa em đi, vậy em tự đi!”

Nói xong, liền quật cường mà tự mình rời khỏi.

Chỉ là, sức khỏe cô suy nhược khó chịu, căn bản không chịu nổi, rất nhanh liền nhếch nhác mà ngã xuống.

Lý Thế Nhiên siết chặt bàn tay, lúc muốn đi qua đó, Lăng Thuần lại nhanh hơn anh một bước.

Anh ta đỡ cô dậy, không cho cô cơ hội giãy dụa, đưa lên phòng.

“Lăng Thuần, anh buông tôi ra!” Hứa Như cứ đánh đấm anh ta.

Nhưng Lăng Thuần không chút dao động nào cả, siết chặt lấy cổ tay cô, trầm thấp mà nói: “Bây giờ Lý Thế Nhiên không cần em nữa rồi, Hứa Như, em tỉnh táo chút đi, đợi ký xong thỏa thuận ly hôn, em sẽ khỏe lên thôi.”

Phòng khách, Lâm Vy dặn quản gia đưa thỏa thuận ly hôn đến.

“Ngài Lý, ký tên đi.”

Lý Thế Nhiên rũ mắt xuống, sự lạnh lẽo nơi đáy mắt lan tỏa ra.

Nắm lấy bút, anh chậm rãi ký tên của mình.

Lâm Vy thở phào một hơi.

Nhìn sang ba, cảm xúc của ông ta cuối cùng cũng bình tĩnh lại rồi.

“Sau này Hứa Như và cậu không còn quan hệ gì nữa.”

Vừa dứt lời, liền bảo quản gia tiễn anh đi.

Không lâu sau, thỏa thuận ly hôn được giao đến tay Hứa Như, cô lạnh lùng nhìn chữ ký của Lý Thế Nhiên ở bên trên đó.

Mạnh mẽ có lực.

Là nét chữ của anh.

Cầm lấy thỏa thuận, Hứa Như liền muốn xé nát nó ra.

Đã sớm phát giác ra hành động của Hứa Như, Lăng Thuần nhanh chóng ngăn cô lại.

“Hứa Như, nghe lời anh, sức khỏe là quan trọng nhất, bây giờ có phải em cảm thấy dường như có rất nhiều con kiến đang gãi vào trái tim em không, cái tình hình này sẽ dần dần lan ra toàn thân em, em chịu nổi không?”

“Tôi chịu được, tôi sẽ không ký, tôi sẽ không để mặc cho các người bày bố!” Hứa Như tức giận nói.

Nói xong, liền muốn giật lại tờ thỏa thuận.

Lăng Thuần túm lấy cổ tay của cô, khom lưng xuống, để tầm mắt ngang bằng với cô: “Anh không có hù em, nếu như em không uống thuốc giải, em sẽ chết đó.”

“Sau khi chết rồi, em thật sự sẽ không thể ở bên Lý Thế Nhiên được nữa.”

Nghe vậy, Hứa Như lúc này mới ngước mắt lên, cảm xúc khẽ bình tĩnh lại một chút.

Cô ôm chặt lấy mình, cảm giác bây giờ, không chỉ là như thiêu như đốt, càng là xé tan tâm phổi.

Nếu như không phải vì nghĩ đến Lý Thế Nhiên, cô chỉ e, thật sự sẽ không chống nổi.

Nhưng bây giờ, anh lại sảng khoái mà ký vào thỏa thuận ly hôn như vậy.

Anh vì sức khỏe của cô sao?

Đầu não Hứa Như rối bù, nếu như cô cũng ký tên rồi, cô còn có thể quay về bên cạnh Lý Thế Nhiên không?

Cô thật sự, không thể rời xa anh.

Nước mắt cuộn trào trong khóe mắt, cơ thể cô cứ luôn run rẩy, nhìn thoả thuận ly hôn mà Lăng Thuần đưa tới, cây bút bị cô run rẩy nắm trong tay.

Chỉ cần ký tên, cô và Lý Thế Nhiên sẽ không còn quan hệ nữa.

Trước đây luôn hy vọng sẽ không rơi vào, một ngày sẽ ly hôn như vậy.

Nhưng bây giờ ngày hôm nay, vậy mà lại đến một cách không kịp phòng bị như vậy.

Mà cô căn bản không thể chấp nhận nổi.

“Hứa Như, sức khỏe là quan trọng, hơn nữa, ông nói không sai, anh ta vì lợi dụng em nên mới kết hôn với em.”

“Đừng nói nữa.”

Hứa Như hít thở sâu, lau đi nước mắt, ký tên của mình.

Chuyện tương lai cô không nghĩ ngợi nữa, nếu Lý Thế Nhiên đã giúp cô quyết định rồi, vậy thì, cô sẽ nghe anh.

Lăng Thuần nhìn thấy Hứa Như ký tên mình, nhưng không có chút cảm giác nhẹ nhõm nào.

Ép buộc cô, từ trước đến giờ đều không thể khiến anh ta vui vẻ.

Ngược lại là không ngừng tự trách.

Cái loại cảm giác này, trước đây chưa hề có.

“Em nghỉ ngơi một lát đi.”

Lâm Vy ở bên ngoài, thấy Lăng Thuần ra ngoài, liền lo lắng mà hỏi: “Như ký chưa?”

Lăng Thuần gật đầu: “Bảo bác sĩ đến đi.”

Lên phòng của ông, Lăng Thuần đưa tờ thỏa thuận.

“Ông.”

“Người muốn thành việc lớn, ngàn vạn lần không được mềm lòng.” Lâm Tung híp mắt lại, ngữ khí có chút nghiêm nghị.

Lăng Thuần rũ mắt xuống: “Cháu sợ Hứa Như sẽ hận chúng ta.

“Thời gian của ta không nhiều nữa, nó hận thì cứ hận đi, sau này nó sẽ biết, sự khổ sở của người làm ông ngoại như ta.” Lâm Tung cảm thán mà nói.



Uống thuốc xong, Hứa Như cứ ngủ mê.

Lâm Vy ở bên cạnh cô, từ đầu đến cuối không rời nửa bước.

Mãi đến tối, Lăng Thuần đi tới: “Bà Lâm, bà đi ăn chút đồ đi, để tôi ở cùng với Hứa Như.”

“Ừm, khổ cho cậu rồi.” Trên mặt Lâm Vy hiện lên thần sắc áy náy.

Bà không tán đồng cách làm của Lâm Tung, nhưng ông ta mà cứng rắn lên, căn bản không ai ngăn cản được.

Mãi đến gần sáng, Hứa Như mới mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, mở mắt ra, đập vào mắt là căn phòng quen thuộc.

Đây là đâu….

Hồi ức trong đầu não dần dần rõ ràng, sắc mặt cô lập tức trắng bệch.

Cô và Lý Thế Nhiên ly hôn rồi.

Thật sự, đã ly hôn rồi.

Quay đầu qua, Lăng Thuần đang ở bên cạnh cô.

“Em đã không sao nữa rồi.”

Nhưng Hứa Như không vui chút nào cả, chỉ cảm thấy sự mất mát ùn ùn kéo tới.

Cô ngồi dậy, mới phát hiện trên tay vẫn còn truyền bước biển, đầu óc có chút choáng.

“Em hôn mê một ngày rồi, nằm xuống trước đi, anh bảo bác sĩ đến khám.” Lăng Thuần thấy bộ dạng khó chịu của cô, liền kêu bác sĩ tới.

Hứa Như cứ mãi im lặng, bác sĩ có nói gì cũng không nghe thấy, trong đầu toàn là Lý Thế Nhiên.

Anh lạnh nhạt mà đẩy cô ra.

Là anh đẩy cô ra.

Anh đồng ý ly hôn rồi…anh thật sự đã ký tên rồi.

Nước mắt của Hứa Như rơi xuống từng giọt nặng nề, căn bản không kiềm chế nổi.

“Cô Hứa, cảm xúc của cô không được lên xuống quá lớn, chú ý nghỉ ngơi.” Bác sĩ cau mày dặn dò.

Nhưng Hứa Như không có phản ứng gì cả, rũ mắt xuống, cô cắn chặt môi mình.