Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 290: TÀI SẢN CỦA ÔNG ĐỀU LÀ CỦA CHÁU.




Đột nhiên, trong thang máy truyền đến âm thanh rất dữ dội, bộ đàm có phản hồi.

Hứa Như lập tức cầm micro lên: “Chúng tôi bị kẹt trong thang máy.”

“Anh đã sắp xếp nhân viên cứu hộ rồi, bà Lý, tất cả đã có anh ở đây.”

Có anh ở đây.

Tâm trạng căng thẳng của Hứa Như cuối cùng cũng được thoải mái một chút.

Nhưng một giây sau, Lục Hoan đột nhiên điên cuồng kéo tóc Hứa Như.

“Đồ khốn nạn này, mày sẽ không được chết một cách tốt đẹp….”

“A….”

Hứa Như không nhịn được hét thành tiếng, theo bản năng đẩy Lục Hoan ra.

Gáy của cô ta đập một phát, cả người cô ta ngã xuống đất.

Hứa Như bị dọa sợ, lúc quay người lại, mùi máu tanh xộc vào mũi khiến cả người cô căng cứng.

Hình như Lục Hoan không còn cử động nữa….

Cô không quan tâm đến việc nói chuyện với Lý Thế Nhiên, ngồi xổm xuống muốn đỡ Lục Hoan dậy.

Nhưng cô ta không trả lời cô.

“Lục Hoan!”

Cô cầm đèn pin ở điện thoại qua, nhìn thấy vết thương trên trán của Lục Hoan, phải xử lý ngay.

Nhưng bây giờ không có gì cả.

Cô vội vàng cầm bộ đàm lên: “Lý Thế Nhiên….Lục Hoan, cô ấy hôn mê rồi….”

Không nghe thấy giọng nói của Lý Thế Nhiên, Hứa Như rất sợ hãi.

Mấy phút sau, bên ngoài mới vang lên tiếng của Lý Thế Nhiên.

“Bà Lý.”

Hứa Như ngước mắt lên, nhìn thấy cửa thang máy đang dần mở ra, cuối cùng bóng dáng cao, dài của Lý Thế Nhiên cũng xuất hiện.

Cô thở phảo nhẹ nhõm, khí lực trong người dường như bị rút hết, cả người ngã xuống đất.

Lý Thế Nhiên sải bước đi vào, nắm lấy bàn tay lạnh lẽ của Hứa Như, ôm cô vào lòng.

Lúc ánh mắt rơi vào người Lục Hoan cả khuôn mặt đẫm máu, cau mày.

Anh dặn dò bảo vệ ở phía sau: “Gọi xe cứu thương.”

“Chúng ta về trước.” Lý Thế Nhiên không muốn cô ở lại nơi đẫm máu này.

Hứa Như gật đầu, nhưng nghĩ đến Lục Hoan, cô hỏi: “Cô ấy là em gái anh, anh không cần phải đi đến bệnh viện sao.”

“Anh sẽ kêu An Thành Minh qua.”

Hứa Như mím môi, lên xe, sắc mặt vẫn chưa khôi phục.

Giọng nói sợ hãi lúc nãy của Lục Hoan vẫn văng vẳng bên tai cô.

“Có phải trước đây cô ấy từng bị cưỡng hiếp không?” Hứa Như hỏi.

Nghe thấy vậy, Lý Thế Nhiên cau mày: “Ừ, lúc nhỏ cô ấy ở nhà họ Lục, chú của cô ấy từng định cưỡng ép cô ấy, vì vậy sau này anh mới đưa cô ấy về nhà họ Lý.”

Hứa Như bừng tỉnh, sống trong một hoàn cảnh như vậy, chắc hắn sẽ bị ám ảnh.

Lý Thế Nhiên là người đã cứu cô ta thoát khỏi tình trạng khó khăn đó, việc Lục Hoan có tình cảm với anh cô cũng có thể hiểu được.

“Nghĩ cái gì thế?” Thấy Hứa Như yên lặng không nói gì, Lý Thế Nhiên quay mặt cô lại.

Hứa Như lắc đầu, nhưng trên mặt cô rõ ràng viết ba chữ có tâm sự.

“Em đang nghĩ, tại sao anh không thích cô ấy.” Hứa Như lẩm bẩm.

Lý Thế Nhiên nheo mắt, gõ vào đầu cô: “Đừng có cả ngày nghĩ những chuyện không đâu.”

“Ồ.”

Lúc này, ánh mắt của Lý Thế Nhiên nhìn thấy cánh tay của cô có mấy chỗ bị thương.

Có lẽ lúc nãy có chút va chạm với Lục Hoan.

“Anh không nên đồng ý cho em làm việc cùng với cô ấy.” Lý Thế Nhiên lạnh lùng nói.

“Chuyện lúc nãy chỉ là ngoài ý muốn, không liên quan gì đến cô ấy.” Hứa Như giải thích.

“Hai người không hợp nhau, anh biết.”

Hứa Như cong môi, đột nhiên nở nụ cười: “Người thích anh nhiều như vậy, ngày nào em cũng phải trốn tránh không phải là rất mệt sao?”

Lý Thế Nhiên quay đầu lại, đôi môi mỏng cong lên: “Sao anh nghe thấy chút chua chua nhỉ?”

Hai má Hứa Như hơi đỏ: “Làm gì có.”

Trở lại nhà họ Lâm, Lý Thế Nhiên dặn dò người giúp việc lấy hộp thuốc qua.

Hứa Như ngồi trên sofa, Lý Thế Nhiên giúp cô bôi thuốc.

Lăng Thuần biết chuyện sự cố thang máy, vội vàng chạy đến, nhìn thấy người giúp việc, lập tức nhận lấy hộp thuốc.

Đi đến phòng khách, vết thương trên tay Hứa Như đập vào mắt anh ta.

“Có đau không?” Sự lo lắng trên mặt của Lăng Thuần không thể che giấu được.

Hứa Như cau mày, nhìn thấy anh ta, vẻ mặt có chút không vui.

Lý Thế Nhiên trực tiếp cầm lấy hộp thuốc, lạnh lùng nói: “Không cần tổng giám đốc Lăng phải lo lắng, tôi sẽ bôi thuốc cho vợ mình.”

Nhưng Lăng Thuần lại ngồi xuống phía đối diện, nhìn hai người.

Hứa Như cảm thấy không được thoải mái.

“Tôi đã điều tra được nguyên nhân của sự cố lần này, là bị đứt cầu dao.”

Hứa Như thở ơ trả lời.

“Nếu như vẫn cảm thấy khó chịu, mấy ngày này cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, không cần phải đến phòng thí nghiệm.”

“Chỉ là vết thương nhỏ, nhưng vết thương của Lục Hoan khá nghiêm trọng, sợ là sẽ ảnh hưởng đến tiến độ của việc nghiên cứu.” Hứa Như nhớ ra.

Lục Hoan là nhân viên nghiên cứu quan trọng nhất, không có cô ta, cũng không có ai có thể thay thế vị trí của cô ta.

“Ừ, anh sẽ sắp xếp chuyên gia khác qua.”

“Ngày mai em cứ ở nhà nghỉ ngơi, không được đi đâu.” Lý Thế Nhiên quay mặt Hứa Như qua.

Hứa Như cau mày: “Vết thương này của em cũng không có gì….”

Đối diện với ánh mắt ảm đạm của Lý Thế Nhiên, cô không dám lên tiếng.

“Không muốn ở nhà thì theo anh đến Lý thị.”

Hứa Như nhăn mặt, cô biết, người đàn ông này sẽ không cho cô đi đến phòng thí nghiệm.

Nhưng cô đã đồng ý với ông ngoại.

“Tuần sau chúng ta sẽ về Nam Thành.”

“Nhanh như vậy sao?”

Thời gian bọn họ qua đây, cũng mới được có nửa tháng.

Hơn nữa, gần đây luôn bận chuyện nghiên cứu, cô có rất ít thời gian ở bên cạnh ông ngoại.

“Em muốn ở lại với Lăng Thuần?” Lý Thế Nhiên đến gần, bầu không khí xung quanh bộc phát khiến người khác phải khiếp sợ.

Hứa Như giẩu môi, trầm mặc không nói gì.

Quả thực, cô không muốn tiếp xúc với cái người tên Lăng Thuần này.

Hơn nữa anh ta có thể đi vào nhà họ Lâm một cách tự do, bình thường cũng ở Lâm thị, quả thật cô không thể tránh khỏi chạm mặt với anh ta.

“Vậy mấy ngày tới em phải ở bên cạnh ông ngoại nhiều hơn.”

Ngày hôm sau, Hứa Như ở nhà nghỉ ngơi, ăn bữa sáng xong liền đi dạo với ông ngoại.

Chuyện quay về Nam Thành, cô không biết phải nói với ông ngoại như thế nào.

Cảm nhận được Hứa Như có chuyện gì muốn nói, Lâm Tung ngồi xuống: “Có chuyện gì thì cứ nói, có phải là chuyện sẽ khiến ông ngoại tức giận?”

Hứa Như cong môi: “Ông ngoại, tuần sau cháu phải quay về Nam Thành.”

Quả nhiên, vẻ mặt Lâm Tung lập tức trở nên u ám.

“Lý Thế Nhiên yêu cầu?”

“Không phải, sắp khai giảng rồi, cháu muốn về để chuẩn bị cho kỳ học.”

“Thật sao?” Lâm Tung xoa xoa cằm, nheo mắt lại.

Hứa Như gật đầu, đương nhiên là cô không thể nói đây là yêu cầu của Lý Thế Nhiên.

Mối quan hệ của Lâm Tung và Lý Thế Nhiên vốn đã không mấy tốt đẹp, cô luôn cảm thấy có chút kỳ quái.

Nhưng lúc hai người ở cùng nhau, còn khách khí, lịch sự với nhau.

“Lần này cháu trở về, không biết khi nào ông ngoại mới có thể gặp được cháu.” Lâm Tung cảm thán.

Thời gian của ông còn có 4 tháng.

Hứa Như cũng biết, cảm xúc bi thương trên khuôn mặt lập tức lan ra.

Từng giây từng phút ở bên cạnh ông ngoại đều đang đếm ngược.

“Ông ngoại, hàng tháng cháu sẽ về thăm ông.” Hứa Như sụt sịt.

“Ông nội biết tấm lòng của cháu, người trẻ các cháu nên có cuộc sống của mình.”

“Ông ngoại.”

Lâm Tung vẫy tay: “Ông đã lập di chúc rồi, tất cả tài sản của ông đều là của cháu.”

Hứa Như rủ mắt xuống, trong lòng không hề có cái gì gọi là vui mừng.

Cô biết, điều này có nghĩa là cô không thể không gánh cái trách nhiệm này.

“Lâm thị bây giờ do mẹ con quản lý sản nghiệp trong nước, về phần sản nghiệp ở nước ngoài, Lăng Thuần đang tạm thời quản lý, nhưng sau này sẽ giao cho cháu.”