Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 259: CHỈ MUỐN CHO NGƯỜI PHỤ NỮ MÌNH THÍCH XEM




Hôm sau, lúc Hứa Như tỉnh dậy, chỗ bên cạnh đã không ai rồi.

Thế nên kết quả là Lý Thế Nhiên còn giận hay không?

Rửa mặt xong đi ra phòng khách, nhưng cũng không thấy bóng dáng Lý Thế Nhiên đâu.

Trên bàn ăn có bữa sáng kiểu Trung Hoa ấm áp, nhưng chỉ có mỗi phần của cô.

Anh đi làm rồi?

Hứa Như vội vã ăn sáng, lập tức tới Lý Thị.

Chỉ là khi tới phòng làm việc, ngay cả Cao Bân cũng không có, cô mở email, có danh sách lịch trình mới gửi cho anh.

Hôm nay Lý Thế Nhiên phải đi tham dự một diễn đàn y học, buổi chiều mới về.

Thế nên, tại sao lại không dẫn theo thư kí là cô đây…

Ừ, nhất định là đang còn giận…

Đến tận trưa, trong lòng Hứa Như vẫn không bình tĩnh, nhưng hôm qua không đi làm, công việc tồn đọng không ít, Hứa Như nhanh chóng tập trung tinh thần.

Gần đây Thiên Nhất đang hợp tác với Lý Thị để điều tra vụ án của Trần Tâm, đã có tiến triển, nhưng trước đó do Tô Khinh phụ trách, Hứa Như nhất định phải kết nối với cô ta.

Sau khi Tô Khinh rời đi, hai người bọn cô cũng không liên lạc nữa.

Hứa Như mở điện thoại, tìm tới messerger của Tô Khinh rồi gọi qua.

“Hứa Như.” Giọng nói thấp thỏm của Tô Khinh vang lên.

“Tô Khinh, tôi tìm cô để nói về chuyện của Trần Tâm.” Hứa Như nói với ngữ điệu giải quyết công việc chung.

“Được, tôi gửi mail cho cô.”

Hai người bàn bạc chuyện công xong, Hứa Như đang định cúp điện thoại.

Tô Khinh gọi cô: “Hứa Như, xin lỗi.”

Hứa Như im lặng, thật ra thì cũng không tức giận.

Chỉ là mối quan hệ với Tô Khinh, suy cho cùng khó mà trở lại như trước kia được.

. . .

Mãi cho đến chạng vạng Lý Thế Nhiên mới về, Hứa Như ngước mắt, Lý Thế Nhiên đã đi qua trước mặt cô.

Chờ Cao Bân đi ra, Hứa Như bưng cà phê đi vào.

Từ xa nhìn người đàn ông đang chuyên tâm làm việc, Hứa Như đi vào.

“Chủ tịch Lý.”

Lý Thế Nhiên ngước mắt, ánh mắt hờ hững.

Trong lòng Hứa Như hơi nhói đau.

“Sao hôm nay không đi làm cùng em?”

“Tối qua mệt như thế, hôm nay ngủ nhiều không được sao? Hả?”

Hứa Như lúng túng, trong đầu dần hiện lên cảnh tượng tối qua, hình như hơi nhiều lần…

Cô cũng không biết sao mình ngủ được.

“Thế nên anh tha thứ cho em à?”

Lý Thế Nhiên ôm cô vào lòng: “Bà Lý à, sao anh lại nỡ giận em.”

Hứa Như không xác định nhìn anh.

“Sao hả, muốn anh dùng hành động chứng minh sao?” Ánh mắt của Lý Thế Nhiên trở nên nguy hiểm.

Hứa Như lập tức dựa vào ngực anh, lắc đầu: “Anh đừng làm bậy…”

Đây vẫn đang trong phòng làm việc đó.

“Cuối tuần em phải đi ăn cơm với ông ngoại.” Cô nhìn Lý Thế Nhiên.

“Anh đi với em.” Giọng điệu của Hứa Như không thể nghi ngờ.

. . .

Bắc Thành, nhà họ Lăng.

Gần đây Lăng Thuần đang bận bịu chuyện ở công ty chi nhánh Nam Thành, về tới Bắc Thành đã rất khuya rồi.

Mẹ Tống Liên đợi ở phòng khách, trước mặt có một tờ báo, tựa đề chính là Lăng Thuần và Hứa Như.

“Về rồi à, trong phòng bếp còn canh đó, con ăn trước đi.”

Lăng Thuần bưng ra, mắt thấy tựa đề bài báo, đôi môi cong cong.

“Gần đây con và Tô Khinh phát triển không tệ.” Tống Liên hài lòng nói.

Lăng Thuần đặt chén canh xuống, cầm tờ báo lên, tuy cảnh nền rất tối, nhưng gò má của Hứa Như lại xinh đẹp tinh tế.

“Xem ra con rất thích con bé, ánh mắt của mẹ được chứ.” Tống Liên thấy ánh mắt của con trai nhìn tờ báo đó chăm chú, nụ cười càng tươi hơn.

Lăng Thuần lại nói: “Mẹ, cô ấy không phải là Tô Khinh.”

“Gì cơ?”

“Không phải mẹ bảo con gần đây liên lạc giữ tình cảm với Tô Khinh sao, con đi chọc ghẹo ả đàn bà nào đây?” Tống Liên tức giận nói.

“Con không có hứng thú với Tô Khinh, hơn nữa, mẹ có biết là cô ta đã kết hôn ở nước ngoài rồi không?” Lăng Thuần châm biếm nói.

Chuyện này thì hôm nay anh ta mới biết, trước đó cho rằng Hứa Như chính là Tô Khinh, anh ta chẳng muốn đi điều tra, mà bây giờ, kết hôn với Tô Khinh là chuyện không thể rồi.

“Con nói bậy gì đấy, chuyện này nhà họ Lê không nói cho mẹ.” Tống Liên lạnh mặt.

“Mẹ, mẹ đừng nghĩ chuyện làm mai mối cho con nữa, bây giờ con không có hứng thú với người phụ nữ khác.” Lăng Thuần nghiền ngẫm nheo mắt.

“Con lại định làm gì! Nói, ả này là ai?” Tống Liên hỏi.

“Cháu gái của Lâm Tung .”

“Lâm Tung ?” Tống Liên ngẩn người, cái tên này, đã từng là truyền kỳ.

“Con chắc chứ?” Tống Liên không dám tin.

“Con khó khăn lắm mới tra được tin tức, nhưng bây giờ, cô ấy là con dâu nhà họ Lý.”

Tống Liên trợn mắt nhìn con trai: “Vậy con còn muốn làm gì.”

“Mẹ, hiếm khi con mới có hứng thú với một người phụ nữ, đúng không nào?” Ánh mắt yêu nghiệt của Lăng Thuần lóe lên tia cướp đoạt.

“Người nhà họ Lý mà con còn mơ à, đừng có điên, mẹ lại cẩn thận tìm người phụ nữ khác cho con, mẹ không cho con dây dưa với người phụ nữ đó nữa.” Tống Liên mắng.

“Mẹ đừng sắp xếp mấy cô ngổn ngang cho con nữa, còn nữa, bỏ cả mấy phóng viên đi theo con luôn, con không thích lên hot search.”

Gương mặt này của anh ta, chỉ muốn cho người phụ nữ mình thích xem thôi.

. . .

Hứa Như khó hiểu hắt hơi một cái, ai mắng cô vậy?

Lý Thế Nhiên đi tới, giọng nói ân cần: “Bị cảm sao? Uống thuốc nhé?”

Hứa Như lắc đầu: “Không phải, em không sao, anh đừng chuyện bé xé ra to.”

Lúc này cô đang xem tài liệu mà Tô Khinh gửi cho cô, vụ án của Trần Tâm đã có bước tiến triển rất lớn.

Trong thời gian Trần Tâm đi tù, trong tù từng có người bỏ ma túy hiếm vào, trước mắt suy đoán rằng có liên quan với chuyện này.

Mà ba ngày trước, tù nhân bỏ thuốc này tự sát, chỉ có thể tìm được bột gây ra cái chết của Trần Tâm.

Manh mối quan trọng nhất bị mất rồi.

Vốn định nếu hỏi được lời từ tên tù nhân này, vậy thì có thể thuận lợi điều tra tiếp.

Hứa Như không ngờ vụ án này lại phức tạp như thế.

Một ly nước ấm được đưa tới bên cạnh cô, Lý Thế Nhiên bất mãn nói: “Sau khi về nhà không được làm việc nữa.”

“Ơ, hiệu suất của em thấp, thời gian làm việc nhất định phải dài hơn người khác.” Hứa Như kê lên đùi anh, nhíu mày.

Công việc của thư kí bây giờ không thể thoải mái được như làm văn chức ở Dược phẩm Thiên Nhất được, ngược lại phải càng tỉ mỉ kiên nhẫn hơn.

Hơn nữa lượng công việc còn gấp đôi khi trước.

“Em chỉ cần báo cáo với anh, anh là ông chủ của em.” Lý Thế Nhiên phụng phịu.

Để Hứa Như đến công ty, một là không để cô ở nhà đợi đến nhàm chán, hai là muốn cô ở bên cạnh.

Chứ không phải thật sự muốn cô chia sẻ công việc với anh.

“Ông chủ, nhân viên cần cù như thế, cho em thêm ít tiền lương tăng ca được không?” Hứa Như trông mong nhìn anh.

“Lương của em còn cao hơn Cao Bân.” Lý Thế Nhiên gõ đầu cô.

Cô gái nhỏ mê tiền này.

Hứa Như sững sờ, bây giờ nghĩ lại, hình như lúc cô nhân việc không hỏi đến tiền lương, mà vào làm rồi.

Đúng là qua loa quá…

Hôm sau, Hứa Như đi sớm tới phòng Nhân sự, cô vào làm được một tuần rồi, chức vị thư kí cũng chỉ là tạm thời, không biết Lý Thế Nhiên sắp xếp thế nào.

Hỏi thăm giám đốc nhân sự thì Hứa Như mới biết, thì ra cô đã là nhân viên chính thức, tiền lương… chín số…

“Không có thời gian thử việc sao?” Hứa Như nháy mắt, cô đang nằm mơ đấy à…

“Bà Lý, đây là chủ tịch Lý ra lệnh, cô là nhân viên vĩnh viễn của công ty chúng ta.”

“Ồ.”

Hứa Như sững sờ, vĩnh viễn sao?

Nhưng nếu cô thi đậu nghiên cứu sinh, chắc chắn không thể tới làm nữa.

Cô trao đổi với giám đốc nhân sự: “Nhưng mà tôi chỉ là nhân viên tạm thời.”