Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 257: SỰ CƯNG CHIỀU VẠN NGƯỜI HÂM MỘ




“Chủ tịch Lăng, anh có ý gì?”

“Có lẽ có quá nhiều người phụ nữ vô vị, nên muốn tìm cảm giác mới mẻ.” Lăng Thuần lười biếng dựa lưng vào ghế sofa, trong mắt mang theo ý cười hài hước.

Lúc đầu còn cho rằng người phụ nữ này chơi trò lạt mềm buộc chặt, nhưng lại bị cô hấp dẫn.

Nhưng không ngờ được, cô đã kết hôn rồi.

Khoảng thời gian này, anh ta cứ nhớ cô mãi không quên được…

“Dù là Tô Khinh, cô ta cũng sẽ không chấp nhận anh.” Hứa Như né tránh ánh mắt của anh ta.

“Cái tôi muốn, từ trước đến nay chưa hề không có được.” Lăng Thuần nhếch mép.

“Chủ tịch Lăng kiêu ngạo quá rồi.” Vẻ mặt Hứa Như hờ hững.

“Tôi có tư cách này, không đúng sao?”

Từ trước đến nay Lăng Thuần chính là con cưng của trời, từ nhỏ đến lớn, chưa từng có thứ gì mà anh ta không có được.

Nhưng bây giờ, hình như có rồi.

Ánh mắt anh ta thấy Hứa Như không được tự nhiên, mười phút qua đi, Kỳ Chiến vẫn chưa trở lại.

Hiển nhiên Lăng Thuần cũng nhận ra, anh ta đi tới cửa, thế mà bị khóa lại rồi.

Ở đây có một sân thượng, nhưng rèm cửa không hề kéo lại.

Anh ta lạnh lùng nheo mắt lại, đi tới, ánh mắt dừng ở trên sân thượng đối diện, một lúc sau, trên môi nở một nụ cười thâm trầm.

“Xem ra chúng ta bị người khác hãm hại rồi.”

Hứa Như nhíu mày, nhìn theo ánh mắt của Lăng Thuần , một ánh sáng trắng chớp lên, bọn họ bị chụp trộm rồi!

Nghĩ đến việc Kỳ Chiến cố ý rời đi, tại sao anh ta lại làm vậy?

Có điều anh ta chỉ mong cô ly hôn với Lý Thế Nhiên, thế nên muốn tạo ra scandal của cô và Lăng Thuần để chia rẽ cô và Lý Thế Nhiên?

Cô lấy điện thoại ra, định báo cho Lý Thế Nhiên, nhưng ở đây lại không có sóng.

Lăng Thuần xỏ tay trong túi quần, sắc mặt lại rất bình tĩnh.

“Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng.”

Hứa Như: …

Nhưng cô không làm được.

Nếu bị kẹt ở đây một đêm, Lý Thế Nhiên sẽ lo lắng…

“Sao Kỳ Chiến lại làm thế?” Hứa Như nhìn Lăng Thuần .

Bằng trực giác, anh ta cần phải biết.

“Em là chị gái của anh ta, không phải em nên rõ hơn tôi sao?”

“Tôi không có quan hệ gì với anh ta.” Hứa Như phủ nhận.

Tuy rằng đúng là cô và Kỳ Chiến có quan hệ huyết thống, nhưng cô cũng không muốn có thêm bất cứ quan hệ gì với Kỳ Chiến.

“Thế nên là anh ta ép em tới đây?” Lăng Thuần nheo mắt.

Hứa Như im lặng, chẳng biết sao lại giống như bị Lăng Thuần nói lời khách sáo rồi.

“Bên ngoài có phóng viên đang ngồi canh, khả năng lát nữa chúng ta lại phải lên tiêu đề rồi, có điều em đoán xem lần này em có bị lộ ra không?” Lăng Thuần nhếch mép.

“Mỗi lần đụng phải anh đều không có chuyện gì tốt đẹp.” Hứa Như lẩm bẩm.

Nếu bị lộ ra, đúng là gay go…

“Ai nói vậy? Tôi đang giúp em gia tăng tiếng tăm đấy, cô Hứa.”

“Tôi đã kết hôn rồi, anh đây là đang liên lụy tôi.”

“Em và Lý Thế Nhiên kết hôn mà im ắng như thế, cũng có ai biết đâu, có điều nhà họ Lý đúng là không đơn giản, kết hôn mà lại im ắng như vậy, hoặc là Lý Thế Nhiên không có địa vị gì, hoặc là, em không được thừa nhận.” Lăng Thuần phân tích nói.

Hứa Như rủ mắt, đúng là cô biết nhà họ Lý đủ thần bí và lớn mạnh, tới bây giờ, ngoài trừ ông nội ra thì cô thậm chí còn chưa nhìn thấy người nhà họ Lý nào khác.

Cũng không phải là Lý Thế Nhiên không có địa vị, mà ngược lại, anh nắm trong tay cả Lý Thị.

Còn cô… Không được thừa nhận.

Chẳng lẽ là thế thật sao?

Nhưng mà, cô sẽ không tin lời nói của Lăng Thuần .

“Nếu tôi cưới em, tôi sẽ cho em một buổi hôn lẽ long trọng nhất, sẽ cho em danh phận mà mọi người đều biết, sẽ cho em sự cưng chiều mà vạn người hâm mộ.” Lăng Thuần đột nhiên áp sát, ánh mắt sáng quắc.

Hứa Như lập tức đẩy anh ta ra, ánh mắt đề phòng: “Chủ tịch Lăng, anh đừng có nói bậy!”

Những cái này, từ trước đến nay cũng không phải là thứ mà cô muốn.

“Không phải phụ nữ đều thích những cái này sao?” Lăng Thuần sờ cằm, rất kiêu ngạo.

“Tôi chỉ muốn một cuộc sống đơn giản nhất.” Hứa Như nhỏ giọng nói.

Cô hi vọng mình chỉ gả cho một người đàn ông bình thường, trải qua những ngày tháng bình thường.

Còn thân phận của cô, không phải là cháu gái nhà họ Lâm, mà chỉ là con gái của Tống Mỹ.

Nhưng tất cả, đều càng ngày càng cách xa cô.

“Chậc, nói một đằng nghĩ một nẻo.” Lăng Thuần không tin.

Hứa Như không để ý tới anh ta, tìm thấy điện thoại vô tuyến, nhưng lại phát hiện đường dây đã bị cắt từ lâu rồi, căn bản không thể liên lạc với phục vụ bên ngoài.

Mà việc đập cửa thì càng không có phản ứng gì, phòng bao này nằm ở cuối góc, trừ phi chủ động gào to, nếu không phục vụ rất ít khi đi qua.

Hứa Như thất bại ngồi xuống.

“Anh có thể nghĩ cách gì không.” Nhìn Lăng Thuần bình tĩnh, Hứa Như hơi tức giận.

“Tôi rất hưởng thụ việc chung sống cùng với riêng em.” Lăng Thuần cong môi nói.

Hứa Như: …

. . .

Cửa vào câu lạc bộ.

Chiếc Maybach màu đen chậm rãi dừng lại.

Lý Thế Nhiên không gọi điện thoại cho Hứa Như được, vị trí định vị cuối cùng của cô là ở đây.

Cách đó không xa, bóng dáng Kỳ Chiến đang đi ra ngoài, hai người đối mặt với nhau.

“Chủ tịch Lý, ngọn gió nào thổi anh tới đây vậy?” Kỳ Chiến nhếch mép.

Mọi người đều biết, câu lạc bộ Tây Thịnh là sản nghiệp của nhà họ Kỳ.

“Sao thế, không hoan nghênh tôi à?” Lý Thế Nhiên cười nhạt.

“Làm gì có, hay là tôi tự mình tiếp đón?”

“Không cần.” Nói xong, Lý Thế Nhiên nhanh chóng đi vào câu lạc bộ.

Cao Bân cũng đã đến rồi, điều tra camera của câu lạc bộ, nhanh chóng thấy được một tiếng trước Kỳ Chiến và Hứa Như đi tới một phòng bao .

Nhưng không lâu sau, Kỳ Chiến đi ra một mình, cũng không thấy Hứa Như nữa.

Lý Thế Nhiên lại tua video lại, thấy được bóng dáng của Lăng Thuần .

Đôi mắt đen cụp xuống, anh xoay người đi ra ngoài.

“Tôi muốn nơi này không thể kinh doanh được nữa!” Lý Thế Nhiên căn dặn.

Cao Bân đáp lại, trong lòng kinh hồn bạt vía.

Trong phòng bao, Lăng Thuần mở một chai rượu.

Hứa Như nhìn ly rượu đưa tới trước mặt cô, giận tái mặt.

“Chủ tịch Lăng, có thể nghĩ cách để đi ra ngoài không?”

“Ở đây không thiếu gì cả, ở lại một đêm cũng không có gì không tốt.”

Vừa dứt lời, ngoài cửa dần có hàng loạt tiếng bước chân vang lên, mắt Hứa Như sáng lên.

Cửa được mở ra, bóng người quen thuộc đập vào mắt.

Hứa Như gần như vọt tới ngay lập tức, nhưng nghĩ đến chuyện trước đó mình lừa Lý Thế Nhiên, cũng không dám ngẩng đầu.

Lý Thế Nhiên nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô lên, xác nhận Hứa Như không có gì đáng ngại mới thở phào nhẹ nhõm.

“Bà Lý à, đúng là không để anh bớt lo được.”

Anh nói ra lời trách mắng, nhưng thế mà lại mang theo mấy phần cưng chiều.

“Xem ra chủ tịch Lý và cô Hứa rất yêu thương nhau.” Lăng Thuần đặt ly rượu xuống, chậm rãi đi tới.

“Tất nhiên, chủ tịch Lăng có thể cất tâm tư rồi.”

Lý Thế Nhiên ôm Hứa Như đi, không hề dừng lại.

Ánh mắt Lăng Thuần dần dần trở nên lạnh lẽo, đôi chân dài đạp một cái, ly rượu bên cạnh bị anh ta đạp bay.

Kỳ Chiến đi tới, nhìn cảnh tượng lộn xộn này, cong môi nói: “Xem ra chủ tịch Lăng không được toại nguyện?”

Lăng Thuần xoay người: “Kỳ Chiến, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Lăng Thuần anh còn chưa từng bị người khác tính kế như thế!

“Bây giờ nhà họ Lăng còn tưởng rằng Hứa Như chính là Tô Khinh, tôi chỉ là giúp anh ứng phó với người nhà họ Lăng thôi, không phải anh nên cảm ơn tôi sao?”

“Đừng kéo cô ấy vào, cô ấy là người của Lý Thế Nhiên.”

“Cô ấy là người nhà họ Kỳ chúng tôi, cô ấy sẽ đứng về phía chúng tôi, chủ tịch Lăng à, chỉ cần lật đổ được Lý Thế Nhiên, Hứa Như là của anh rồi.”

Lăng Thuần giận dữ, sắc mặt căng thẳng.

“Vì một người phụ nữ, tôi còn chưa đến mức đắc tội nhà họ Lý.” Lăng Thuần lạnh lùng nói.

“Vậy xem ra chúng ta không có gì hay để nói rồi.”