Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 244: ANH THÍCH EM RỒI




Lâm Vy đã sớm đợi ở phòng ăn, nhìn thấy hai người trở lại, nụ cười trên mặt dịu dàng, hiền lành: “Tiểu Như, con đến rồi.”

Hứa Như cười cười, ngồi xuống bên cạnh Lâm Vy: “Bà Kỳ.” Cô lịch sự chào hỏi.

Sắc mặt của Lâm Vy khẽ thay đổi, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.

“Nhìn xem món ăn hôm nay có hợp khẩu vị không?” Lâm Vy chờ đợi nhìn Hứa Như, Hứa Như vẫn luôn duy trì khoảng cách với bà ta: “Đều thích.” Món ăn đều mang đậm hơi thở gia đình, hương vị vừa ngon, nhưng… Từ đầu đến cuối vẫn không phải là mùi vị trong lòng Hứa Như.

Không khí của bữa ăn này coi như vẫn hòa thuận, Kỳ Chiến quen biết cách làm nóng không khí, đối với Hứa Như cũng rất ân cần. Nhưng thái độ đối với Lâm Vy hơi lạnh nhạt. Từ đầu đến cuối Hứa Như vẫn yên tĩnh ăn cơm, có hỏi thì đáp, nhưng lại không hề nhiệt tình.

Ăn xong, Hứa Như đi tản bộ với Lâm Vy trong vườn hoa. Bầu không khí yên tĩnh cuối cùng cũng bị phá vỡ: “Tiểu Như, mẹ nợ con một một lời xin lỗi.” Lâm Vy nặng nề nói.

Hứa Như mím môi, nhìn Lâm Vy, có lẽ từ nhỏ không sống chung cho nên cô đối với Lâm Vy trước sau vẫn luôn có cảm giác lạnh nhạt.

“Bà Kỳ, đã là quá khứ rồi, có lẽ bà có nỗi khổ của mình, bà giao tôi cho Tống Mỹ, thật ra cũng không hề vứt bỏ tôi.” Hứa Như cười cười. Ít nhất mẹ ruột của cô cũng đã suy nghĩ kỹ càng cho cô, mà không phải là vứt bỏ cô ở một nơi nào đó.

“Tiểu Như, nếu bây giờ mẹ muốn con trở về bên cạnh mẹ, con có bằng lòng không?” Sự thống khổ và giãy giụa nơi đáy mắt Lâm Vy bắt đầu lan ra, bà ta muốn bù đắp cho cô.

Hứa Như ngừng lại một chút, hồi lâu sau mới nói: “Cuộc sống bây giờ của tôi đang rất tốt.” Nước mắt hiện ra nơi đáy mắt Lâm Vy, bả vai run rẩy, sự yếu đuối của bà ta đã để lộ ra ngay trước mặt Hứa Như. Bà ta hít mũi: “Mẹ biết, nhưng mẹ lo cho con, lo người nhà họ Lý sẽ làm hại con.”

Đối với nhà họ Lý, thái độ của Lâm Vy và Kỳ Chiến giống nhau, Hứa Như cau mày: “Bà Kỳ, bà yên tâm, không ai có thể làm hại được tôi đâu.”

“Là mẹ nghĩ nhiều rồi, tình cảm của con và Lý Thế Nhiên vẫn luôn rất tốt.”

Lâm Vy khổ sở cười, Hứa Như nhìn không hiểu cảm xúc của bà ta.

“Bây giờ, Tống Mỹ không ở bên cạnh con, mẹ muốn có thể chăm sóc con, để con có một gia đình.” Lâm Vy nhìn Hứa Như, nhưng cô quá mức bình tĩnh. Đứa trẻ này, hoàn toàn khống chế được cảm xúc của chính mình. Như bà ta thấy, đó không phải là chuyện tốt.

“Bà Kỳ, có một số chuyện, có thể từ từ đến, tôi sẽ thử chấp nhận bà.” Hứa Như thẳng thắn, đây cũng là tâm nguyện của Tống Mỹ, cho nên cô sẽ nghe theo.

“Được, được, con có thể nghĩ được như vậy là tốt rồi.”

“Tôi phải trở về rồi, bà Kỳ, bà nghỉ ngơi cho tốt, chú ý sức khỏe.” Hứa Như dặn dò.

“Vì đứa trẻ như con, mẹ sẽ chú ý.”

Trước khi rời đi, Lâm Vy bảo Kỳ Chiến đưa Hứa Như về. Chỉ là khi ra đến cửa, xe của Lý Thế Nhiên đã đợi sẵn ở đó. Anh đến đây từ lúc nào? Lý Thế Nhiên từ trên xe bước xuống, nắm lấy tay Hứa Như.

“Đi về cùng anh, được không?” Mặc dù là ngữ khí hỏi thăm bình thường, nhưng sự mạnh mẽ trong đó đã hiện lên rõ ràng. Hứa Như giãy giụa không ra, hơi không hài lòng.

“Hay là ở lại đi, mẹ tôi cũng muốn nói nhiều chuyện với cô hơn chút.” Kỳ Chiến đi đến, nhưng cũng mạnh mẽ nắm lấy cổ tay còn lại của Hứa Như. Hứa Như đứng ở giữa, thật sự rất khó xử. Cô không muốn ở với Lý Thế Nhiên, nhưng Kỳ Chiến… tạm thời cô cũng không muốn ở lại. Nhưng bây giờ, vẫn nên đi trước thì hơn.

“Kỳ Chiến, tôi phải về.” Cô nói với Kỳ Chiến.

“Cô thật sự muốn?” Kỳ Chiến nhìn chằm chằm cô, cặp mắt đào hoa lạnh lùng nheo lại.

Hứa Như gật đầu, cho dù cô cũng sẽ không trở lại vịnh nhà họ Lý cùng với Lý Thế Nhiên. Kỳ Chiến nhìn theo bóng lưng Hứa Như, cảm xúc nơi đáy mắt được anh ta áp chế lại, anh ta đi lên phòng của Lâm Vy.

“Mẹ định để nhà họ Lâm biết chuyện này sao?” Kỳ Chiến trầm giọng hỏi. Từ nhỏ đến lớn, tình cảm giữa anh ta và Lâm Vy vẫn luôn không hề quá tốt, bà ta không nghiêm khắc với Kỳ Chiến, nhưng cũng không cưng chiều.

“Ừm, mẹ sẽ dẫn theo Hứa Như trở về nhà họ Lâm.” Lâm Vy đã quyết định rồi, hơn nữa, sợ rằng Lâm Tung cũng đã tra ra sự tồn tại của Hứa Như rồi. .. Chiếc xe Sedan không hề lái về đường An Ninh, mà là về vịnh nhà họ Lý. Hứa Như cứng mặt: “Lý Thế Nhiên, em không muốn về.”

“Khoảng thời gian này để không làm ảnh hưởng đến việc thi cử của em, anh mới dung túng em.” Giọng nói của người đàn ông lạnh đi.

“Cho nên, em còn phải cảm kích anh ư?” Hứa Như nhìn anh.

“Bà Lý, anh sẽ không cãi nhau với em.” Giọng nói của Lý Thế Nhiên dịu dàng hơn.

“Anh cảm thấy em đang cố tình gây sự có đúng không?” Tay bị Lý Thế Nhiên nắm chặt, anh giam cô ở ghế lái phụ: “Em không hề cố tình gây sự, nhưng anh không hy vọng em cứ luôn hiểu nhầm, anh và Tần Nhi không có bất cứ quan hệ gì cả, cô ta có thể thoát tội, người phía sau không phải là anh.”

“Cô ấy mới là người muốn hại em có đúng không?” Hứa Như nhìn con ngươi của Lý Thế Nhiên. Cô vẫn luôn cảm thấy anh sẽ không lừa cô. Nhưng bây giờ, khi nào cô mới có thể nhìn thấu anh?

“Chuyện ba năm trước, Tần Nhi và Trần Minh Thành đều tham gia, nếu em khăng khăng muốn Tần Nhi chịu trừng phạt, anh sẽ giúp em.” Hứa Như sững sờ, trong đầu nhớ lại những lời Hiệu trưởng nói, chuyện này đừng truy xét nữa.

Đến đây chấm dứt, ban đầu chẳng qua cô cũng chỉ là muốn làm sáng tỏ sự trong sạch của bản thân, nhưng không ngờ lại dính líu đến chuyện lớn như vậy. Cô muốn người hại cô phải chịu trừng phạt, nhưng sau lưng dường như có thế lực lớn hơn đang ngăn cản cô.

“Anh có thể ư?” Hứa Như cúi đầu hỏi.

“Anh không chắc chắn, nhưng chỉ cần là chuyện em muốn làm, anh sẽ giúp em làm.”

“Vì sao?” Hứa Như nhìn anh, thật ra anh không cần làm như vậy.

“Em là bà Lý, đây là việc anh nên làm.”

Hứa Như lắc đầu: “Anh không cần phải điều tra chuyện này, em không có ý định truy xét nữa, chỉ là em cũng sẽ không tin anh.” Cô chỉ tin vào những điều cô nhìn thấy.

“Cho nên, em vẫn muốn gây sự với anh, đúng không?” Ánh mắt của Lý Thế Nhiên càng thêm phần nguy hiểm, sự đáng sợ nơi đáy mắt anh đang lan ra, Hứa Như né tránh ánh mắt của anh, nhưng lại bị anh giữ mặt, cô không thể không đối mặt với anh.

Cô cắn chặt môi, khoảnh khắc này, cô thật sự muốn chạy trốn. Cô dường như vẫn luôn bị anh kiểm soát, cô cũng có tự do của mình mà!

“Lý Thế Nhiên, quan hệ của chúng ta chỉ là một tờ giấy hôn thú mà thôi, giữa chúng ta… không có tình cảm!”

Cô mạnh mẽ lên tiếng. Vừa dứt lời, trái tim của cô đau đớn giống như bị xé rách. Đã lâu lắm rồi không trải qua cảm giác như vậy, hóa ra cô vẫn sẽ đau lòng, vẫn sẽ đau lòng vì một người đàn ông.

“Vậy sao?” Lý Thế Nhiên lạnh lùng nheo mắt, sự hung ác nham hiểm đang lan ra. Hứa Như cảm thấy bản thân giống như đang ở trong địa ngục, không khỏi cảm thấy run rẩy, ớn lạnh.

“Đúng vậy, nếu không thì, anh thích em rồi?” Hứa Như buột miệng nói, cô nhìn gương mặt anh tuấn của Lý Thế Nhiên, người đàn ông từ đầu đến cuối vẫn luôn ôn hòa, thanh cao, lạnh nhạt, anh rốt cuộc có tình cảm hay không? Cô rất muốn biết, chỉ là cô nhìn không ra. Sắc mặt của Lý Thế Nhiên vô cùng bình tĩnh, những gì có thể nhìn lén được chỉ là hơi tức giận, ngoại trừ như vậy không có gì khác. Trái tim của cô chìm xuống từng tấc một, theo sau đó còn có sự tuyệt vọng. Làm sao cô có thể thích anh như vậy cơ chứ? Mắt cô dần dần đỏ lên. Lý Thế Nhiên mím môi, sức lực trên tay từ từ buông lỏng, nhìn Hứa Như, đáy mắt thâm trầm, nóng rực, phức tạp. Anh buông cô ra: “Anh nói rồi, anh sẽ không thích em.”