Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 240: BÀ LÝ, CHỈ CÓ THỂ LÀ EM




“Em không muốn ở cùng một chỗ với anh, anh về đi.” Hứa Như lạnh nhạt nói.

Dứt lời, cô đi về phía Kỳ Chiến.

Kỳ Chiến kéo cô đến bên cạnh, trầm giọng nói: “Lý Thế Nhiên, nghe thấy lời Hứa Như nói chưa?”

“Cô ấy là vợ của tôi, không đến lượt anh nói chuyện.” Lý Thế Nhiên lạnh lùng nheo mắt.

Kỳ Chiến khẽ cười: “Thật sao? Ít nhất tôi tôn trọng cô ấy, anh thì sao?”

“Lý Thế Nhiên, anh cho em thời gian bình tĩnh, một thời gian nữa, em sẽ trở về.”

Chờ cô điều tra xong chuyện này, cân nhắc lại quan hệ với Lý Thế Nhiên, cô sẽ nói rõ với anh.

Nhưng không phải bây giờ.

“Về nhà với anh, anh sẽ cho em không gian riêng.” Lý Thế Nhiên dịu giọng nói.

Vừa rồi quả thật tâm trạng của anh không ổn định, nhưng một khi đối mặt với Hứa Như, tự chủ của anh dường như bằng không.”

“Em ở lại đây, anh yên tâm đi.”

“Bà Lý, em ở một mình, anh không thể yên tâm.”

“Tôi sẽ bảo vệ cô ấy, Lý Thế Nhiên, bây giờ Hứa Như không muốn nhìn thấy anh.” Kỳ Chiến ở bên cạnh nói.

Ánh mắt lạnh buốt của Lý Thế Nhiên nhìn sang, Kỳ Chiến không chút sợ hãi chống lại, thậm chí môi mỏng còn mang theo ý cười.

Nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta lại rất vui vẻ.

Không để ý đến hai người, một mình Hứa Như trở về căn phòng cũ, khóa cửa lại.

Bên ngoài, Lý Thế Nhiên mặt đối mặt với Kỳ Chiến.

“Nếu anh biết thân phận của cô ấy thì phải hiểu rõ, bây giờ Hứa Như là người nhà của tôi, tôi sẽ không để anh làm tổn thương cô ấy.” Sắc mặt Kỳ Chiến sầm lại.

“Anh? Anh không xứng?” Lý Thế Nhiên giễu cợt nói.

“Bây giờ cô ấy không tin anh, Lý Thế Nhiên, tôi sẽ khiến hai người ly hôn.” Kỳ Chiến buông lời.

Lý Thế Nhiên nheo mắt lại, lạnh lùng tràn nơi đáy mắt.

Nhìn cửa phòng đóng chặt, anh đứng ở cửa ra vào, vẫn chậm chạp không rời đi.

Một lúc lâu sau, anh bấm số điện thoại của Cao Bân.

“Phòng 402 số 15 đường An Ninh, lập tức mua lại cho tôi!”

Cao Bân ngơ ngác, đang định hỏi nguyên nhân, lại chợt nghĩ đến địa chỉ này ở ngay đối diện nhà Hứa Như.

“Tôi biết rồi.”

Khi Hứa Như rời khỏi nhà họ Lý chỉ mang theo vài cuốn sách, trong nhà cũng không thiếu cái gì, nhưng lại trống vắng vẻ, đã quen có Lý Thế Nhiên ở bên cạnh, rốt cuộc vẫn cảm thấy hơi lạ lẫm.

Mẹ đi quá vội vàng, gần như đều không mang đồ trong nhà đi, Hứa Như đi vào.

Bức ảnh treo trên tường là bức ảnh cô và Tống Mỹ chụp vào ba năm trước, thật ra không chỉ một lần phát hiện cô và Tống Mỹ không hề giống nhau, chỉ là chưa bao giờ nghĩ đến cô và bà lại không có quan hệ máu mủ.

Hứa Như cầm ảnh chụp lên, đầu ngón tay dừng lại trên nụ cười rực rỡ của Tống Mỹ, bà mỉm cười, khi đó, thật tốt.

Mặc dù Tống Mỹ hay lải nhải, nhưng nhưng từ trước đến giờ đều cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc cô.

“Mẹ, con nhớ mẹ lắm.” Hứa Như ngồi xuống, mất mát nơi đáy mắt dần dần lan rộng.

Cô rất nhớ bà.

Nhưng cô cũng hiểu rõ, cô không nên quấy rầy đến hạnh phúc của Tống Mỹ.



Hôm sau, Hứa Như đi siêu thị mua sắm đồ dùng hằng ngày.

Kỳ Chiến ở dưới nhà, rõ ràng là đang chờ cô.

Hứa Như nhíu mày: “Sao anh lại đến đây?”

“Đưa bữa sáng cho cô.”

Dứt lời, Kỳ Chiến đưa cho cô một xuất cháo trắng.

Hứa Như ngẩn người, cô quả thật đói bụng, trong nhà không có đồ gì.

“Cảm ơn, tôi muốn đi mua đồ, anh đi làm đi, không cần đến nữa.” Hứa Như xa cách nói.

“Tôi đi cùng cô.”

“Không cần.” Hứa Như trả lời, đi về phía cửa hông bên kia.

Kỳ Chiến tự giác đuổi theo, Hứa Như không tránh anh ta được.

Cô nhíu mày: “Kỳ Chiến, cho dù anh thật sự là người nhà của tôi, nhưng tôi đã quen sống độc lập từ lâu, anh không cần phải chú ý đến tôi.”

“Đây là mệnh lệnh của mẹ.”

Hứa Như ngẩn người, Lâm Vy?

“Bà ấy vẫn luôn chờ cô.” Kỳ Chiến nhìn cô.

“Tôi biết rồi.” Hứa Như mỉm cười thản nhiên.

Kỳ Chiến nhìn thấy cô hiếm khi nở nụ cười, ánh mắt khẽ lấp lóe.

Vẫn sẽ say mê.

Anh ta nhìn sang chỗ khác.

Kỳ Chiến vẫn cứ đi theo, Hứa Như cũng không làm gì được anh ta, đi dạo trong siêu thị một vòng rồi tính tiền.

Cô vẫn đang dùng thẻ của Lý Thế Nhiên, Hứa Như ngẩn người, nhất thời không đưa ra.

Khi hoàn hồn, Kỳ Chiến đã trả tiền giúp cô.

“Tôi sẽ chuyển lại tiền cho anh.”

“Không cần khách khí như vậy.” Kỳ Chiến không hài lòng nói, ngang ngược cầm đồ giúp cô.

“Còn muốn đi dạo chỗ nào không?” Kỳ Chiến lịch sự hỏi.

Hứa Như lắc đầu, cô nên trở về học tập rồi.

Chỉ là về đến dưới khu nhà, một chiếc xe con quen thuộc đập vào mắt.

Là của Lý Thế Nhiên.

Hứa Như dừng bước, cũng không nhìn thấy bóng dáng của anh.

“Tôi về đây, hôm nay cám ơn anh.” Hứa Như nói lời cảm ơn.

Kỳ Chiến không hề rời đi, nhìn chằm chằm xe con bên cạnh, ánh mắt càng ngày càng lạnh.

Về đến nhà, Hứa Như cũng không thấy bóng dáng Lý Thế Nhiên, nhưng từ ban công nhìn xuống, xe của Lý Thế Nhiên vẫn còn ở đó.

Không nghĩ nhiều nữa, cô nghiêm túc tập trung ôn tập.

Ôn tập đến chạng vạng tối, đói bụng rồi, cô định tự nấu chút gì ăn, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

Là Kỳ Chiến?

Hứa Như nhìn ra ngoài qua mắt mèo, nhìn thấy là Lý Thế Nhiên, sắc mặt lạnh xuống.

Cô mở cửa: “Em không muốn nhìn thấy anh.”

“Anh biết, nhưng để anh nhìn em ăn cơm, được không?” Lý Thế Nhiên nói xong thì đã nắm lấy cổ tay cô, không nói lời nào dẫn cô đến phòng đối diện.

Hứa Như trợn to hai mắt, nhìn Lý Thế Nhiên đi vào căn phòng đối diện, hoàn toàn sững sờ.

Anh… anh ở chỗ này từ lúc nào?

Trên bàn cơm đã bày sẵn đồ ăn, mùi thơm phả vào mũi.

“Lý Thế Nhiên, vì sao anh ở đây?” Hứa Như nhìn anh.

“Bây giờ nơi này là nhà anh, em không chịu trở về, nên anh ở đây cùng em.”

Hứa Như: …

Cô không ngồi xuống, vẫn rất đề phòng Lý Thế Nhiên.

“Anh không cần làm như vậy.”

“Em muốn biết cái gì, anh sẽ trả lời hết cho em.” Lý Thế Nhiên nắm lấy tay cô, không cho cô trốn tránh.

Hứa Như cười châm chọc, cô muốn biết cái gì?

Cô muốn biết, Lý Thế Nhiên sẽ nói cho cô biết sao?

Cô đã từng hỏi chuyện của Tần Nhi một lần, nhưng anh không trả lời, cô sẽ không hỏi lại.

Quan hệ giữa bọn họ vốn chỉ là một tờ giấy chứng nhận kết hôn trói buộc, cho đến bây giờ quan hệ giữa bọn họ vẫn luôn không phải là quan hệ có thể can thiệp vào việc của nhau.

Là cô hi vọng quá nhiều.

Có phải cô nên chấn chỉnh lại thái độ của bản thân, hoặc là, nên sớm kết thúc mối quan hệ này.

“Lý Thế Nhiên, anh kết hôn với em chỉ là vì áp lực gia đình, đúng không?” Mãi lâu sau Hứa Như mới lên tiếng.

Lý Thế Nhiên gật đầu.

“Người đó, không phải em, cũng có thể là người khác, phải không?”

Con ngươi giống hệt đá hắc diệu của Lý Thế Nhiên nhìn cô, cảm xúc dao động nơi đáy mắt ngày càng trầm lắng khó lường.

*Còn gọi là đá obsidian, màu đen bóng, có độ trong suốt cao.

“Bà Lý, chỉ có thể là em.” Cánh tay của anh ôm chặt lấy cô, tiếng nói rất thấp rất nặng nề.

Lắng nghe kỹ càng, giọng nói còn cất giấu mấy phần run rẩy.

Nhưng Hứa Như không nghe ra.

Cô cười lạnh: “Lý Thế Nhiên, vì sao nhất định là em? Em và anh vốn không quen biết, không phải sao?”

“Chỉ có thể là em, những người khác không thể.” Lý Thế Nhiên nặng nề nói.

Hứa Như bị giọng điệu của anh làm cho khiếp sợ, thậm chí cô còn nghe thấy cố chấp trong đó.

Lòng cô rối như tơ vò: “Nhưng, nếu như em không muốn thì sao?”

“Không muốn?” Đáy mắt Lý Thế Nhiên lộ ra tức giận, đẩy mạnh một cái, Hứa Như ngã ngồi trên ghế sofa.

Dáng vẻ đáng sợ của anh khiến Hứa Như muốn chạy trốn theo bản năng.