Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 233: HỌC SINH GIỎI ĐÚNG LÀ HỌC SINH GIỎI




“Tổng Giám đốc Lê sẽ không làm hại Tô Khinh chứ?”

“Anh ta không dám.”

“Anh có biết chuyện của bọn họ không?” Hứa Như tò mò hỏi.

Cô không thích vạch vết sẹo của người khác, cho nên vẫn luôn không hỏi Tô Khinh.

Nhưng quan hệ của Lý Thế Nhiên và bọn họ thân thiết như vậy, có lẽ là biết.

“Tô Khinh và Nhan Vinh là thanh mai trúc mã, nhưng nhà họ Lê sẽ không chấp nhận Tô Khinh.”

“Nhà họ Lê?”

Hứa Như cũng không biết bối cảnh của Lê Nhan Vinh, nhưng có lẽ cũng không đơn giản.



Ngày Tô Khinh rời khỏi Nam Thành, Hứa Như đi tiễn, Lý Thế Nhiên vì phải họp nên chỉ đưa cô qua.

Tô Khinh phiêu bạt quanh năm, trước giờ cô đều không có chỗ ở cố định, mấy năm nay đã chạy đến rất nhiều nơi trong ngoài nước, đã quen với cuộc sống như vậy từ lâu rồi.

“Tổng Giám đốc Hướng đâu?” Mãi không thấy Hướng Hoằng, Hứa Như hỏi.

“Anh ta đến muộn một chút, chắc là đi hẹn hò rồi.” Tô Khinh cười.

“Trước giờ bên cạnh anh ta đều không thiếu phụ nữ.” Hứa Như nhíu mày.

“Hình như gần đây anh ta không có tin tức bên lề gì cả, khiến tôi cảm thấy là lạ.”

Đến giờ đăng ký, Tô Khinh bước chậm, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn lại.

Nhưng, cuối cùng người kia vẫn không đến.

Hứa Như nhìn thấy vẻ mất mát của Tô Khinh, chỉ có thể ôm cô một cái: “Lên đường bình an.”

Rời khỏi sân bay, Hứa Như vốn phải về vịnh nhà họ Lý, nhưng vì vụ án của trường đại học Nam Thành sắp mở phiên toà nên cô đến cục cảnh sát xác nhận khẩu cung.

Ba ngày sau cô còn phải ra toà làm chứng nữa.

Lúc rời khỏi cục cảnh sát, Trần Minh Thành ở ngay bên ngoài, anh ta là bị bắt vào.

Thấy Hứa Như, đáy mắt Trần Minh Thành hiện lên vẻ căm thù.

Ánh mắt kia khiến rất lâu cô vẫn không thể lấy lại tinh thần.

Khi nãy cô đã nhìn thấy điều tra của cả vụ án, Tần Nhi khai Trần Minh Thành ra, anh ta cũng là một trong những tên chủ mưu hãm hại cô năm đó.

Tuy đã đoán ra được từ lâu, nhưng chuyện này vẫn khiến cô khó mà chấp nhận được ngay.

Khi đó cô vừa mới chia tay anh ta không bao lâu, anh ta còn… hận cô đến mức hãm hại cô sao?

Ngồi vào xe, Hứa Như im lặng một lúc lâu, bây giờ đã điều tra rõ tất cả mọi chuyện rồi, nhưng tâm trạng vẫn không hết khó chịu.

“Bà chủ, bây giờ về nhà sao?” Tài xế hỏi cô.

Hứa Như lấy lại tinh thần: “Đi đến đường An Bình.”

Lần trước nói với mẹ chuyện thi nghiên cứu đã tan rã trong không vui, nhưng dù sao cũng là mẹ cô, Hứa Như không giận.

Tống Mỹ giận nhanh hết giận cũng nhanh, nhìn thấy Hứa Như, cảm xúc cũng bình tĩnh hơn.

Nhưng nghĩ đến cô kiên quyết như thế thì vẫn lo lắng.

“Con gái, nếu con đã muốn đi học thì mẹ cũng không phản đối, nhưng chuyện đứa nhỏ, con nhất định phải để bụng cho mẹ.” Tống Mỹ cằn nhằn.

Sắc mặt Hứa Như không được tự nhiên lắm, qua loa cho xong: “Con biết rồi.”

“Con không được qua loa với mẹ.” Tống Mỹ đã nhìn thấu thái độ của cô: “Trong một năm, con không thể không có động tĩnh.”

Da đầu Hứa Như tê dại, đoán chừng thêm năm năm nữa cũng vẫn không có động tĩnh gì đâu.

“Mẹ, thuận theo tự nhiên thì tốt hơn.” Cô khuyên.

“Nếu không được, mẹ dẫn con đi bệnh viện khám, nếu có bệnh không tiện nói ra gì đó thì nhất định phải nói với mẹ, mẹ sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho con.”

Hứa Như: …

Ăn bữa tối xong cô mới rời đi, Tống Mỹ nói đến đứa nhỏ cả đêm khiến Hứa Như rất khó xử.

Nếu thật sự sinh con, quan hệ của cô và Lý Thế Nhiên phải làm sao?

Sau khi kết hôn sẽ còn có rất nhiều vấn đề.

Bây giờ cô mới nghĩ đến.

Lúc đó mình kết hôn, hình như thật sự hơi xúc động rồi.

Trở về vịnh nhà họ Lý, không bao lâu Lý Thế Nhiên cũng đã về.

Hứa Như ôn tập trong phòng sách, nhưng đã ba năm rồi cô không tiếp xúc với những kiến thức này, nhìn rất lạ lẫm.

Bây giờ bắt đầu ôn tập khó tránh khỏi hơi khó khăn.

Hứa Như cắn đầu bút, nằm úp sấp trên bàn, xem giáo trình trên mạng hết lần này đến lần khác nhưng vẫn không hiểu gì.

Lúc Lý Thế Nhiên trở về thì nhìn thấy hình ảnh thế này.

Hứa Như mặc áo ngủ, mặt ủ mày chau gãi đầu, rất là phiền não.

Anh đi qua cầm lấy sách trên tay cô.

“Không hiểu chỗ nào?”

Mắt Hứa Như sáng lên nhìn về phía Lý Thế Nhiên.

Đúng nhỉ, không phải bên cạnh cô có một học sinh giỏi à, sao cô lại quên mất nhỉ!

Cô lập tức chỉ đề bài cho anh xem, quả nhiên, Lý Thế Nhiên hoàn toàn không cần suy nghĩ.

Anh viết xuống đáp án chi tiết, lại phân tích ý nghĩa của đáp án, theo cách của anh, những đề bài còn lại đều có thể giải quyết dễ dàng.

Học sinh giỏi đúng là học sinh giỏi!

Hứa Như lộ ra đôi mắt sáng như sao, ôm lấy đùi Lý Thế Nhiên: “Hu hu, Lý Thế Nhiên, sao anh lại lợi hại như thế chứ!”

Trong mắt người đàn ông lộ vẻ cưng chiều, nâng cằm cô lên: “IQ cao trời sinh rồi, không có cách nào.”

Chậc chậc, giọng điệu kiêu ngạo này thật khiến người ta đố kỵ mà!

“Vậy học sinh thiên tài, làm giáo viên cho em nhé?” Hứa Như mềm mại nói.

Nhưng bình thường Lý Thế Nhiên bận rộn vậy, đoán chừng sẽ không có thời gian.

Cho rằng anh sẽ từ chối, cô đã chuẩn bị tâm lý sẽ phải thất vọng rồi.

Nhưng Lý Thế Nhiên lại gật đầu: “Anh làm giáo viên, bà Lý định trả lương cho anh thế nào đây?”

Tiền lương?

Hứa Như cắn môi, nghĩ lại bây giờ cô toàn xài tiền của Lý Thế Nhiên, lấy đâu ra tiền trả lương cho anh đây.

“Hay là, em nấu cơm cho anh mỗi ngày nhé?” Hứa Như hỏi.

Hình như bây giờ cô chỉ có thể nghĩ đến cái này thôi.

Đáy mắt Lý Thế Nhiên lộ vẻ bất mãn.

Ngẫm nghĩ một lát, anh đột nhiên bế cô đến trên sofa, bóng dáng cao to của anh đè lên, đôi mắt sáng quắc.

Trong đầu Hứa Như xuất hiện một suy nghĩ, bật thốt lên: “Chẳng lẽ anh muốn em trả bằng thịt?”

Nói xong, hai má đã đỏ bừng.

Sau khi lấy Lý Thế Nhiên, sao cô cảm thấy mình trở nên không còn trong sáng nữa nhỉ.

Nghe vậy, Lý Thế Nhiên hài lòng nói: “Cứ nghe theo bà Lý đi.”

Dứt lời, đôi môi anh đào đã hoàn toàn bị anh chặn lại…

Bị giày vò xong, người nào đó sảng khoái tinh thần, Hứa Như tiếp tục thức đêm phấn đấu.

Lý Thế Nhiên cũng xử lý công việc ở phòng sách, bàn của hai người là đối diện nhau, Hứa Như vừa nâng mắt đã có thể nhìn thấy anh.

Dưới ánh sáng dịu dàng, đường nét anh tuấn của người đàn ông cực kỳ quyến rũ.

Anh ngồi ở đối diện cô, là không biết mình đẹp trai đến mức nào sao?

Hứa Như mất tập trung nhìn anh, có hơi khổ não.

Vốn là xem đề bài, dần dần lại trở thành hình ảnh của Lý Thế Nhiên.

Đột nhiên, anh đưa mắt nhìn qua, Hứa Như đối mắt với anh.

“Đang nhìn lén anh à?” Lý Thế Nhiên nhướng mày.

“Anh ở đối diện em, đây là nhìn quang minh chính đại!” Hứa Như phản bác.

“Nghiêm túc ôn tập, không được nhìn lung tung.” Lý Thế Nhiên xụ mặt, hơi nghiêm khắc.

“Vậy hay là anh chuyển chỗ đi, em không muốn vừa ngẩng đầu đã bị anh làm mất tập trung.” Hứa Như lầm bầm.

Lý Thế Nhiên nhíu mày, vì thế ngồi xuống bên cạnh Hứa Như, nhưng giữa hai người vẫn có khoảng cách.

Cuối cùng Hứa Như cũng tập trung hơn lúc trước, nhưng không bao lâu lại gặp phải đề khó.

Cô mong mỏi nhìn Lý Thế Nhiên.

Người đàn ông cong đôi môi mỏng, nâng cằm với cô.

“Cái gì?”

“Hôn anh.”

Hứa Như:…

Lý Thế Nhiên nhìn cấm dục nhã nhặn, lúc nói ra lời này lại khiến cô bật cười.

“Không được chơi xấu.”

Hứa Như hít sâu, hôn lên má Lý Thế Nhiên như chuồn chuồn lướt nước.

Lại bị anh bất mãn ôm cổ, ngồi đến trước mặt anh, đè trên bàn hôn sâu.