Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 222: CĂN BẢN KHÔNG TRỐN KỊP




Gương mặt Tần Di trắng bệch: “Tôi cũng chỉ bị người ta sai khiến thôi!”

“Nhưng… bà đã làm.” Hứa Như nặng nề mở miệng nói.

Tần Di lảo đảo lùi lại vài bước. Bà ta nhìn thấy sự căm hận trong mắt của Hứa Như.

“Hứa Như, cô tha cho tôi đi, tôi thật sự không biết gì cả…” Tần Di chạy tới, muốn nắm lấy cánh tay của Hứa Như.

Lý Thế Nhiên ôm chặt Hứa Như vào lòng, tránh Tần Di.

“Dẫn người tới Cục cảnh sát.” Mặt Lý Thế Nhiên không đổi sắc, dặn dò Cao Bân phía sau rồi dẫn theo Hứa Như rời đi.

“Em có bị thương không?” Lý Thế Nhiên ngồi vào trong xe, nhìn cô với vẻ quan tâm và nắm lấy cổ tay của cô.

Hứa Như lắc đầu: “Bà ta không làm em bị thương, bà ta chỉ muốn em làm chứng chống lại Tần Nhi.”

“Bà ta và Tần Nhi, không ai có thể chạy thoát được.” Trong mắt Lý Thế Nhiên hiện lên vẻ hung ác, tàn bạo.

Lý Thế Nhiên nói như vậy, Hứa Như lại không có cách nào yên tâm.

“Lần này liên lụy tới quá nhiều người, em chưa từng nghĩ tới chuyện này lại ầm ĩ như vậy.” Hứa Như rũ mắt.

Dù sao chuyện này cũng ảnh hưởng đến danh tiếng của trường đại học Nam Thành.

“Trường học sớm đã muốn điều tra rõ ràng hiện tượng nhận hối lộ đang càng lúc càng nghiêm trọng trong mấy năm qua. Chuyện của em lần này chính là một cơ hội.”

Trở lại nhà họ Lý ở vịnh, khi Hứa Như tắm mới phát hiện sau lưng mình bị thương, chắc là vừa rồi bị Tần Di xô vào.

Hứa Như mặc áo ngủ đi ra tìm rượu thuốc. Cô đứng ở trước gương nhưng có vẻ như tay cô không với tới vị trí đó.

Cửa bị đẩy ra, lúc Lý Thế Nhiên bước vào, lọt vào mắt anh chính là bóng dáng Hứa Như cởi áo xuống hết nửa.

Thắt lưng váy ngủ của cô bị kéo xuống, bờ vai trắng mịn lộ ra, tay đang vuốt ve sau lưng và vẫn đang di chuyển xuống dưới.

Anh thấy rõ vết máu bầm trên thắt lưng cô.

Ánh mắt anh trầm xuống, bước nhanh vào.

Qua gương nhìn thấy người đàn ông đi tới, Hứa Như run rẩy gần như làm đổ rượu thuốc ra ngoài.

Lý Thế Nhiên ôm sau lưng cô, ánh mắt dịu xuống, cằm tỳ lên trên vai cô, giọng khàn khàn nói: “Bà Lý, em tính dụ dỗ anh, hử?”

Gương mặt Hứa Như đỏ bừng và nhìn về phía mình trong gương mới phát hiện thật sự có hơi gợi tình.

Da cô trắng, dáng người yểu điệu, chiếc váy ngủ kéo xuống một nửa, ánh mắt Lý Thế Nhiên nhìn cô hoàn toàn không che giấu.

Trong mắt anh lộ ra ngọn lửa đang thiêu đốt hừng hực.

Cô gần như lập tức đẩy anh ra, nhưng sức lực của Lý Thế Nhiên lớn, cô đẩy không nổi.

Trái lại, cô bị anh đẩy lên trên tường, cằm bị nâng lên, gương mặt điển trai của anh càng lúc càng ghé sát lại gần.

“Lý Thế Nhiên…”

Hứa Như giơ tay lên, cầm chai rượu thuốc chắn ở giữa hai người.

“Em đau.” Gương mặt nhỏ nhắn của Hứa Như nhăn hết cả lại.

Lý Thế Nhiên híp mắt lại, tay cướp lấy chai rượu thuốc trên tay cô, đôi môi mỏng đè xuống, tùy ý hôn cô.

Hứa Như trợn tròn mắt, trong mũi đầy mùi của Lý Thế Nhiên, thật lâu không tan.

Mà lòng bàn tay của anh vòng qua sau lưng cô, dịu dàng giữ lấy sau lưng cô, Hứa Như chỉ cảm thấy toàn thân yếu ớt, làm gì còn cảm giác được đau đớn ở sau lưng nữa.

Trong lòng trong mắt cô đều là Lý Thế Nhiên, chỉ muốn càng nhiều hơn nữa.

Khi bị anh bế lên trên giường, Lý Thế Nhiên đè người lên, lúc này mới đổ rượu thuốc ra massage cho Hứa Như.

Cảm giác mát lạnh làm cho Hứa Như run lên, giọng nói khàn khàn của Lý Thế Nhiên vang lên ở bên tai: “Đừng động đậy.”

Hứa Như cắn chặt môi, Lý Thế Nhiên massa rất dịu dàng, chỉ là hơi nóng trong lòng bàn tay anh truyền đến như muốn thiêu đốt toàn thân Hứa Như.

Một lát sau, hơi thở của anh cuối cùng cũng rời xa.

Hứa Như nhắm mắt lại, váy ngủ được Lý Thế Nhiên kéo lên. Hứa Như xoay người bị Lý Thế Nhiên cúi người hôn.

“A…”

Cô căn bản không kịp trốn…



Ở nhà họ Kỳ, Lâm Vy xem được tin tức gần đây thì lo lắng gọi con trai về.

“Tần Nhi cũng dinh dáng tới chuyện hối lộ trong trường đại học Nam Thành à?”

Kỳ Chiến khẽ nhíu mày. Trước mắt Tần Nhi chỉ đang phối hợp điều tra, nhưng anh ta đã điều tra được chuyện năm năm trước thực sự là do cô ta xúi giục.

“Vâng.” Anh ta lạnh lùng nói.

“Con nói rõ cho mẹ xem cụ thể đã có chuyện gì xảy ra vậy.”

Trên mạng đưa tin cũng không nhiều, dù sao đây cũng là vụ bê bối của ngành giáo dục, truyền thông không dám trắng trợn công bố.

Nhưng chuyện liên quan đến Tần Nhi, cô ta là bà chủ nhà họ Kỳ sau này, bà ta không thể không quan tâm được.

“Năm năm trước, Tần Nhi và chủ nhiệm cùng tính kế đổi luận văn của sinh viên, dẫn đến cô ấy không có cách nào thuận lợi tốt nghiệp, sau đó liên quan đến một loạt sự kiện hối lộ ở trường học, bây giờ còn đang điều tra.”

Kỳ Chiến ngồi xuống sô pha, đôi mắt đen láy lạnh lùng nheo lại.

“Thật sự là Tần Nhi à?” Trong mắt Lâm Vy lộ vẻ mất mát.

Bà ta vẫn rất thích đứa trẻ này, dù sao cô ta cũng sắp gả vào nhà họ Kỳ, chuyện này sẽ gây ảnh hưởng cho nhà họ Kỳ.

“Đúng, nhưng có lẽ chuyện này sẽ không truy cứu đến cô ta.”

Tần Nhi là người đứng phía sau sai khiến, bây giờ cô ta đều đổ tất cả trách nhiệm lên trên người Tần Di, trừ khi có đầy đủ chứng cứ, bằng không Tần Nhi có thể thoát tội.

“Con giúp cô ta à?” Lâm Vy nhìn con trai.

Bà ta nhìn ra được Kỳ Chiến không mấy thích Tần Nhi, nhưng dù sao cũng là vợ chưa cưới của anh ta.

“Con đã nói với nhà họ Tần là muốn giải trừ hôn ước.” Kỳ Chiến lạnh lùng nói.

“Vì sao con không thương lượng trước với mẹ chứ!” Lâm Vy hơi tức giận, nếu không phải bà ta hỏi tới chuyện này, Kỳ Chiến cũng không nói với bà ta.

“Con chưa từng muốn cưới cô ta.”

“Vậy sao trước đây con còn đồng ý hả?” Bây giờ Lâm Vy càng lúc càng không thể hiểu nổi người con trai này.

“Chơi vui thôi.” Kỳ Chiến nhướng mày, trong mắt đầy vẻ trêu tức.

“Giải trừ hôn ước, con tưởng nhà họ Tần sẽ đồng ý chắc?” Lâm Vy bất đắc dĩ nói.

“Nhà họ Tần không đồng ý, vậy con sẽ giải tán Tần thị, con đã chơi chán loại phụ nữ như Tần Nhi rồi.” Giọng điệu Kỳ Chiến lạnh xuống.

Mục đích ban đầu anh ta ở cùng với Tần Nhi, hơn nửa là để kích thích Hứa Như. Nếu Tần Nhi an phận, anh ta cũng không chú ý tới chuyện để cô ta ở bên cạnh.

Nhưng chuyện của cô ta và Trần Minh Thành làm sao giấu giếm được anh ta.

Anh ta gọi điện thoại cho trợ lý: “Có thể cho truyền ra tin tức của Tần Nhi và Trần Minh Thành.”

“Gần đây Hứa Như thế nào rồi?” Nhắc tới Hứa Như, giọng điệu Lâm Vy rất quan tâm.

Kỳ Chiến nhướng mày, đôi chân dài lười biếng nhấc lên, giọng khàn khàn nói: “Tâm trạng của cô Hứa rất tốt, cô ấy chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, trước mắt rất thuận lợi.”

“Vậy là tốt rồi, con nên giúp đỡ con bé nhiều hơn.”

“Bên cạnh cô ấy lại không cần tới sự giúp đỡ của con.”

Lâm Vy khẽ nhíu mày, nghĩ đến Lý Thế Nhiên thì sắc mặt hơi khó coi.

Nhưng cô đã cưới Lý Thế Nhiên.

“Mẹ, có phải mẹ quá quan tâm tới Hứa Như không? Con đâu thấy mẹ quan tâm con như vậy.” Giọng điệu Kỳ Chiến hơi ghen tỵ.

“Con cũng đã lớn rồi, có thể một mình đảm đương một phía, mẹ không quản chuyện của con nữa.”

“Chẳng lẽ Hứa Như còn chưa lớn sao?”

“Con bé là con gái nuôi của mẹ, mẹ đương nhiên phải quan tâm rồi.”

“Cô ấy cũng đâu có chấp nhận.”

Lâm Vy giận tái mặt, bi thương thoáng hiện ra trong đáy mắt.

“Con bé có thể còn nghe lời hơn con nhiều. Con chỉ giỏi chọc giận mẹ thôi. Mẹ sẽ không quản chuyện của Tần Nhi, dù sao hôn nhân của con, mẹ sẽ không can thiệp.” Lâm Vy ấn mi tâm.

“Thật ạ?” Kỳ Chiến nheo mắt.

“Ừ. Còn nữa, không cho phép con có ý đồ với Hứa Như!” Lâm Vy lại nhắc nhở.

“Con cũng chỉ muốn kết hôn với cô ấy.”

Lâm Vy tức giận, trừng mắt nhìn con trai: “Ai cũng được, trừ con bé.”