Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 209: CHỈ CÓ CÔ CÓ THỂ




Buổi chiều, Hứa Như đến Dược Phẩm Thiên Nhất, cô muốn xin nghỉ buộc phải đích thân đến xin Hướng Hoằng.

Hướng Hoằng vốn muốn ký tên, lại chú ý tới lý do xin nghỉ của Hứa Như: bạn kết hôn.

“Bạn nào?” Anh ta thuận miệng hỏi.

Hứa Như nhíu mày: “Lưu Thanh.”

Quả nhiên, sắc mặt của Hướng Hoàng trở lạnh, ký tên xong, anh ta lạnh nhạt nói: “Chúc mừng cô ấy.”

Trên mặt của Hứa Như không có biểu cảm gì, sau khi ra ngoài, Lê Nhan Vinh vừa hay đi tới.

“Hứa Như, cô cùng tôi đến Lý Thị một chuyến.” Nhìn thấy Hứa Như, biểu cảm của Lê Nhan Vinh như gặp được cứu tinh.

Hứa Như sững người, người đã bị Lê Nhan Vinh kéo vào thang máy.

“Tổng giám đốc Lê, xảy ra chuyện gì rồi?” Hứa Như nhíu mày, Lê Nhan Vinh mặc dù bề ngoài tùy tiện, nhưng làm việc luôn trầm ổn, gần như rất ít khi nhìn thấy anh ta như thế này.

“Cô và Lý Thế Nhiên cãi nhau rồi?” Lê Nhan Vinh không có trả lời, mà hỏi ngược lại.

Hứa Như ngây người, nhớ đến sắc mặt không vui hồi sáng của Lý Thế Nhiên, chắc là tức giận rồi…

Thấy sắc mặt của Hứa Như, Lê Nhan Vinh đã hiểu rồi.

Anh phiền muộn nhíu mày, từ khi nào tính tình của Lý Thế Nhiên lại bị một cô gái ảnh hưởng rồi?

“Chắc là, không có.” Hứa Như rất nhanh lại lắc đầu.

Lý Thế Nhiên trước giờ sẽ không cãi nhau với cô.

“Tôi không tin, cậu ta hôm nay ở công ty cả ngày bày ra Diêm Vương mặt lạnh, tôi không xử lý được, cả Lý thị đều gặp họa.”

“Anh không làm được, tôi càng không được rồi.” Hứa Như nhăn mặt.

“Không, chỉ có cô có thể.” Lê Nhan Vinh nói chắc chắn.

“Tôi còn chưa tan ca…” Hứa Như bây giờ không muốn gặp Lý Thế Nhiên.

Lê Nhan Vinh sững người, trực tiếp lôi cô vào văn phòng tổng giám đốc, nói với Hướng Hoằng: “Hứa Như tôi mượn nửa ngày!”

Hướng Hoằng đang thất thần không biết suy nghĩ cái gì, nhàn nhạt gật đầu.

Bị Lê Nhan Vinh đẩy vào trong xe, tốc độ điên cuồng đó dọa mặt mày cô tái mét.

“Tổng giám đốc Lê, anh chậm thôi…” Hứa Như căng thẳng mở miệng.

Lê Nhan Vinh liếc nhìn cô: “Không chậm được.”

Cuối cùng, không đến 15 phút, chiếc xe thể thao đã phanh gấp ở bãi đỗ xe trước cửa Lý Thị, Hứa Như lập tức đẩy cửa xe bước xuống, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

“Lý Thế Nhiên đã làm gì các anh” Hứa Như trầm giọng hỏi.

Lê Nhan Vinh tại sao lại gấp gáp như thế?

“Sa thải hai quản lý cấp cao, cả ngày nói không được mấy câu, dù sao, tất cả ý kiến trong hợp đồng đều bị bác bỏ, cứ tiếp tục như vậy, em nói Lý Thị này có phải sắp đổ rồi không?”

Khóe miệng của Hứa Như co rút: “Đây chắc là chuyện của nội bộ các anh.”

“Không, cậu ấy hôm nay quá không bình thường.” Lê Nhan Vinh và Lý Thế Nhiên quen biết nhiều năm, tính khí của anh anh ta biết rất rõ.

Ở công ty anh mặc dù nghiêm khắc, nhưng trước nay sẽ không khắc nghiệt như vậy.

Trừ phi, tâm trạng của anh không tốt.

“Tổng giám đốc Lê, tôi cảm thấy anh dẫn tôi đến đây, có thể chỉ khiến Lý Thị càng đổ thêm dầu vào lửa thôi.” Hứa Như bắt đầu khó xử.

Cô ban sáng quả thực đã nháo với Lý Thế Nhiên không quá vui vẻ rồi, cho nên nếu như Lý Thế Nhiên nhìn thấy cô, há không phải càng bị kích thích hơn sao.

“Hiểu cái gì là hy vọng không?” Lê Nhan Vinh vừa giảng giải vừa dẫn Hứa Như đi lên.

Ở bên cạnh Lê Nhan Vinh, Hứa Như trên đường đi tự nhiên hấp dẫn được không ít ánh nhìn.

Cô cúi đầu, trong đầu đều là thần sắc không vui của Lý Thế Nhiên lúc sáng.

Anh tức giận cái gì?

Bởi vì cô không có đề nghị dẫn anh đi dự hôn lễ của Lưu Thanh?

Hứa Như không nghĩ ra nguyên nhân trong đó.

Đi thẳng lên tầng cao nhất, đối mặt với văn phòng tổng giám đốc, có một quản lý cấp cao buồn bã đi ra, rõ ràng đụng phải thiết bản rồi.

Nhìn thấy tổng giám đốc Lê, sắc mặt gần như sắp khóc đến nơi: “Tổng giám đốc Lê, anh đừng đi tìm tổng giám đốc Lý nữa, anh ấy hôm nay…”

“Tôi biết tôi biết, tôi không phải đưa cứu tinh đến rồi hay sao.” Lê Nhan Vinh nói.

Bước chân của Hứa Như vẫn rất do dự, Lý Thế Nhiên nếu như đang tức giận, cô không dám chọc vào anh đâu.

Nhưng Lê Nhan Vinh đã đẩy Hứa Như vào, nói lớn: “Người anh em, vợ cậu có chuyện tìm cậu.”

Hứa Như: …

Cửa phía sau đã bị đóng lại, mà cách đó mấy mét, Lý Thế Nhiên nhíu mày, ngước mắt, lạnh nhạt nhìn Hứa Như.

Cả người anh áo đen quần đen, hơi thể ôn hòa lúc bình thường nay đã trở nên rất lạnh lẽo.

Hứa Như khó xử nhìn anh, một lúc lâu không có mở miệng.

Một lúc sau, Lý Thế Nhiên để văn kiện trên tay xuống, đi tới: “Nhan Vinh đưa em tới đây?”

Hứa Như nhíu mày, không có trả lời anh, mà hỏi ngược lại: “Anh có phải còn đang giận chuyện hồi sáng không?”

“Em cảm thấy anh có không?” Ý lạnh kéo dài trong mắt của Lý Thế Nhiên.

“Em đâu biết.” Hứa Như lẩm bẩm.

Cằm đột nhiên bị anh nâng lên, cô không thể không nhìn thẳng vào ánh mắt thâm trầm của Lý Thế Nhiên.

“Lo lắng cho anh?” Anh hỏi.

“Không có.” Hứa Như quay đầu.

Sắc mặt của Lý Thế Nhiên càng tối đi, khí tức lạnh lẽo trên người khiến người khác sợ hãi.

“Em có thể đi rồi.” Lý Thế Nhiên buông cô ra, lạnh lùng xoay người.

Bình thường, Lý Thế Nhiên chưa từng có thái độ như thế này với cô, lúc này trong lòng của Hứa Như tự nhiên thấy rất không thoải mái.

Cô tốt xấu gì cũng đến rồi, hơn nữa cũng sắp đến thời gian tan làm rồi, hai người không thể cùng nhau đi ăn cơm sao?

Trên đường đến đây cô đã nghĩ như thế, nếu như tâm trạng của Lý Thế Nhiên không tốt, cô dỗ dành anh cũng được.

“Em không đi.” Tính khí của Hứa Như cũng nổi lên, mặt lạnh ngồi trên sô pha.

Lý Thế Nhiên không quan tâm cô, lúc xử lý công việc rất nghiêm túc chuyên tâm, coi như Hứa Như không tồn tại.

Cao Bân cứ ra ra vào vào báo cáo công việc, nhưng ngữ khí của Lý Thế Nhiên đã dịu đi không ít.

Lê Nhan Vinh nghe thấy lời này của Cao Bân, hỏi: “Không phát hỏa rồi?”

“Chắc là bà chủ ở đó, tổng giám đốc Lý bình thường rồi.” Cao Bân thở phào.

Lê Nhan Vinh cũng thở phào, trên tay anh là có hạng mục lớn cần Lý Thế Nhiên ký tên, buổi sáng bị anh chặn lại, bây giờ chắc không vấn đề rồi nhỉ?

Nghĩ như thế, anh ta rất nhanh bước vào văn phòng: “Người anh em, hạng mục này phải khởi động rồi, ký tên cho tôi.”

Lý Thế Nhiên nhíu mày, liếc mắt một cái, trả lại cho Lê Nhan Vinh: “Hạng mục này tôi không đồng ý.”

“Cái gì? Có vấn đề gì?” Lê Nhan Vinh mặt mày tối sầm lại.

Hạng mục này anh ta trước đó cũng đã thảo luận với Lý Thế Nhiên rồi, anh nói được anh ta mới đi làm.

“Gần đây trọng tâm của Lý Thị đều đặt vào nghiên cứu phát triển, chuyện nhập khẩu thuốc, năm sau hãy nói.” Lý Thế Nhiên bày ra vẻ mặt không được phản đối.

“Bây giờ Lý Thị không thiếu vốn, tôi cảm thấy không có vấn đề gì.” Lê Nhan Vinh kiên trì.

Mấy loại thuốc này ở nước ngoài đều nổi tiếng, bây giờ thị trường của Nam Thành Kỳ Thị chiếm không được nhiều, anh ta cảm thấy bước này buộc phải đi.

“Chức vụ của tôi cao hơn cậu, cậu chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của tôi.”

Lê Nhan Vinh dại ra, mím môi lại, nếu không phải ở công ty, anh ta sớm đã nổ tung rồi.

Khóe mắt xuất hiện gương mặt dịu dàng của Hứa Như, cô không có nghe đoạn đối thoại của hai người, chỉ nhìn vào ứng dụng đọc sách trên điện thoại.

“Năm sau thì năm sau.” Lê Nhan Vinh rất nhanh rời khỏi.

Chỉ là trước khi đi ra, lại đi về phía Hứa Như: “Đói hay không?”

Giọng nói vang lên bên cạnh khiến Hứa Như hoàn hồn, cô khẽ lắc đầu.

“Đói rồi nhỉ, tôi có chuyện nói với cô.” Lê Nhan Vinh mặc kệ, kêu Hứa Như ra ngoài.

“Tổng giám đốc Lê…” Hứa Như dù tính tình tốt lúc này cũng phải nhíu mày.