Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 207: ANH ẤY LÀ CHỒNG CỦA TÔI




“Đừng quên chuyện cô đồng ý với tôi.” Kỳ Chiến nhắc nhở cô.

Hứa Như cúp máy: “Bà Kỳ bây giờ như thế nào rồi?”

“Dù sao vẫn không thể xuất viện, chuyện bà ấy yêu cầu, cô không được đồng ý.” Kỳ Chiến nghiêm mặt.

Hứa Như mới nhớ chuyện bà Kỳ muốn nhận cô làm con gái nuôi, cô còn chưa nói với mẹ, có điều nếu như đồng ý yêu cầu của bà Kỳ, e rằng sau này sẽ phải đụng mặt nhiều với Kỳ Chiến.

Cô bài xích.

“Tôi sẽ không đồng ý.”

Kỳ Chiến nghe lời nói khẳng định của cô, không khỏi nheo mắt lại: “Cô không phải không muốn nhìn thấy tôi chứ?”

“Phải.” Hứa Như không có phủ nhận.

“Tôi và Lý Thế Nhiên, kém ở đâu chứ?” Hai tay đút trong túi, Kỳ Chiến lạnh lùng nói.

Ánh mắt của Hứa Như trước giờ đều ở trên người Lý Thế Nhiên, sự đối kỵ đáng chết này của anh ta.

Hứa Như nhíu mày: “Anh ấy là chồng của tôi, Kỳ Chiến, anh ai cũng không phải.”

Kỳ Chiến quả thật nhiều lần ra tay giúp đỡ cô, nhưng quan hệ của bọn họ, cũng chỉ dừng ở đó mà thôi.

“Tôi đã từng nói, anh ta cưới cô không có đơn giản như vậy.”

“Kỳ Chiến, anh muốn nói cái gì thì nói.” Hứa Như nhìn anh ta, cô ghét nhất chính là loại ám thị này.

“Đợi thái độ của cô đối với tôi thay đổi rồi, tôi tự nhiên sẽ nói cho cô biết.”

“Thích nói thì nói.” Hứa Như không khách khí nói.

Thang máy đã đến tầng 1, cửa vừa mở, bóng dáng cao to của Lê Nhan Vinh đứng ở bên ngoài.

Nhìn thấy Hứa Như, anh ta mới thở phào, nếu như cô xảy ra chuyện, anh ta thật sự không biết ăn nói làm sao với Lý Thế Nhiên.

Anh ta bị Trần Minh Thành chọc cho tức chết, không ngờ Hứa Như lại luôn đợi ở Bác Thông.

Nhìn thấy Kỳ Chiến ở bên cạnh, sắc mặt của Lê Nhan Vinh trở lạnh, kéo Hứa Như sang bên cạnh: “Anh sao lại ở đây!”

“Nếu không phải là tôi, bà Lý chắc gặp nguy hiểm rồi.” Kỳ Chiến nhàn nhạt nói.

Hứa Như sững người, nói với Lê Nhan Vinh: “Tôi đến bệnh viện một chuyến, lát nữa sẽ cùng anh về Nam Thành.”

Lê Nhan Vinh bất mãn nhíu mày: “Đến bệnh viện làm gì? Cô không phải đi cùng anh ta chứ?”

Lê Nhan Vinh chỉ vào Kỳ Chiến.

Hứa Như gật đầu: “Tôi có chút việc, trì hoãn một chút thời gian.”

“Hứa Như, lên xe.” Xe của Kỳ Chiến đã đến rồi.

Lê Nhan Vinh nhìn theo bóng lưng của Hứa Như, lập tức gọi điện cho Lý Thế Nhiên.

“Người anh em, tôi nói này đầu của cậu sắp mọc sừng dài rồi đấy!” Lê Nhan Vinh lạnh lùng nheo mắt lại.

“Nhan Vinh, ai cho phép cậu để cô ấy một mình ở lại?” Ngữ khí của Lý Thế Nhiên đồng thời cũng cực kỳ lạnh.

“Tôi không phải không ngờ đến sao! Vợ của cậu thật sự nhiều người thương nhớ!”

Trần Minh Thành, Kỳ Chiến… hừm.

“Lê Nhan Vinh, cậu không muốn về nữa có phải không?”

“Được rồi được rồi, tôi bây giờ đợi vợ của cậu, đợi lát nữa lập tức dẫn cô ấy về.”

Cúp máy, Lê Nhan Vinh rất nhanh cũng theo tới bệnh viện.

Trong phòng bệnh, Lâm Vy vừa ăn bữa tối xong, nhìn thấy Hứa Như, khóe miệng cong lên mang theo nụ cười.

“Tiểu Như, lại đây.” Lâm Vy hiền hậu nói.

Hứa Như ngồi ở bên cạnh bà ta, vốn những lời buột miệng nói ra lúc này lại bị chặn lại.

Đối mặt với Lâm Vy, cô bất giác sẽ mềm lòng.

Kỳ Chiến cũng đi vào, cảm thấy Hứa Như có lời muốn nói, Lâm Vy bảo Kỳ Chiến ra ngoài.

Ánh mắt của Kỳ Chiến rơi về phía Hứa Như, chững lại trong giây lát, mới xoay người rời khỏi.

Hứa Như cụp mắt, thấp giọng nói: “Bà Kỳ, xin lỗi.”

Sắc mặt của Lâm Vy cứng lại, nhìn Hứa Như, tròng mắt đỏ lên.

Hứa Như hốt hoảng, lập tức đỡ Lâm Vy: “Bà Kỳ…”

“Không sao, có thể nói cho bác nguyên nhân không?” Lâm Vy rất nhanh bình tĩnh lại, khí chất lùng lạnh bình thường của bà ta, nhưng lúc này lại rất yếu ớt.

“Bà Kỳ, cứu bác là cháu tự nguyện, bác là bạn của mẹ cháu, là trưởng bối của cháu, là người cháu tôn trọng.”

“Xem ra, cháu thật sự không muốn nhận người mẹ nuôi này.” Lâm Vy khẽ thở dài, trong giọng nói không che đậy được sự thất vọng.

Trái tim của Hứa Như cũng đau âm ỉ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn rất kiên quyết.

“Bác Kỳ, cháu sau này có thời gian có thể đến thăm bác.” Hứa Như quan tâm nói.

“Đứa trẻ này, có lòng rồi, bác cũng không miễn cưỡng cháu, có điều cháu cứu bác, cháu đưa ra một yêu cầu với bác, bác đáp ứng cháu.” Lâm Vy kiên trì.

Hứa Như suy nghĩ: “Bà Kỳ, yên cầu này, cháu sau này cần sẽ đưa ra.”

Rời khỏi phòng bệnh, Kỳ Chiến và Lê Nhan Vinh đều ở bên ngoài, quan hệ của hai người rõ ràng rất không tốt, ai cũng không thèm để ý ai.

Hứa Như đi đến trước mặt Kỳ Chiến, lịch sự nói cảm ơn: “Tối nay cảm ơn anh.”

“Phải trở về rồi?”

Hứa Như gật đầu.

Kỳ Chiến nhìn theo bóng lưng của Hứa Như, đoạn đối thoại vừa rồi giữa cô và Lâm Vy anh ta đều nghe thấy, đẩy cửa bước vào, sắc mặt của Lâm Vy không tốt lắm.

“Mẹ.”

“Có phải con không để Hứa Như nhận ta làm mẹ nuôi hay không.” Lâm Vy cảm thán.

“Mẹ tại sao nhất định muốn làm như thế?” Kỳ Chiến không hiểu.

“Mẹ muốn một đứa con gái.” Lâm Vy cụp mắt, tất cả cảm xúc đều bị bà ta che đậy lại.

“Hứa Như không được.” Giọng nói của Kỳ Chiến trở lạnh.

Lâm Vy bỗng ngước mắt: “Con thích nó?”

Kỳ Chiến mím môi, không có trả lời.

Nhưng Lâm Vy là mẹ của anh ta, quá hiểu con trai mình.

Bà ta nhắm mắt lại, sự tuyệt vọng vụt qua trong đáy mắt.

“Con không thể thích con bé, mẹ sẽ sắp xếp vị hôn thê cho con.”

“Mẹ, hôn nhân của con không phiền mẹ nhọc lòng.” Vừa dứt lời, Kỳ Chiến lạnh lùng nói: “Hơn nữa ban đầu, là mẹ sắp xếp cho chúng con xem mắt, không phải sao?”

Lâm Vy trầm mặc, bà ta tưởng, Kỳ Chiến sẽ không có hứng thú với Hứa Như.

Nhưng sự tình dần dần rời khỏi dự đoán của bà ta.

Bên ngoài bệnh viện, Hứa Như yên tĩnh ngồi trong xe, Lê Nhan Vinh liếc nhìn cô, nghĩ mà không hiểu sự quyến rũ của cô gái này rốt cuộc nằm ở đâu.

Ngũ quan của cô quả thực rất tinh tế, nhưng trong cái giới của bọn họ, người đẹp hơn Hứa Như có rất nhiều.

“Tổng giám đốc Lê, anh đừng có nhìn tôi như vậy…” Thấy Lê Nhan Vinh cứ nhìn chằm chằm cô, Hứa Như quay đầu lại.

“Cái tên Kỳ Chiến đó có ý với cô?” Lê Nhan Vinh nheo mắt lại.

“Đương nhiên không có.” Hứa Như phản bác.

“Tôi thấy không đúng, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”

“Tôi đi lên văn phòng của Trần Minh Thần, xảy ra tranh chấp.” Hứa Như cố tình bỏ qua một vài chi tiết.

Mấy chuyện đó, cô không muốn nhớ lại nữa.

“Chỉ là tranh chấp?” Lê Nhan Vinh sắc bén híp mắt lại.

“Ừm.”

“Không có xảy ra chuyện gì là được, Kỳ Chiến sao lại ở đó?”

“Tôi cũng không biết, có điều ở Bác Thông tôi cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy anh ta.” Hứa Như cau mày.

Lẽ nào, Kỳ Chiến và Trần Minh Thành cũng có quan hệ?

“Kỳ Chiến là người nắm quyền sau lưng của Bác Thông.” Lê Nhan Vinh nói.

Hứa Như nhíu mày, chẳng trách Trần Minh Thành sẽ ở Bác Thông.

Nhớ trước đây Trần Minh Thành vốn dĩ phải đến Châu Phi, cũng là Kỳ Chiến ở sau lưng giúp anh ta, mới để anh ta đến thành phố B ngồi lên vị trí tổng giám đốc của Bác Thông.

“Cấu kết với nhau làm chuyện xấu.” Hứa Như tức giận nói.”

“Vậy cô còn dám tiếp cận Kỳ Chiến?”

“Tôi không có tiếp cận anh ta, có điều mẹ tôi và bà Kỳ là bạn cũ, cho nên có lúc không tránh được sẽ đụng mặt.”

“Nhà họ Kỳ rất thâm sâu, cô nếu đã là người của nhà họ Lý, vẫn là tránh đi sẽ tốt hơn.” Lê Nhan Vinh nhắc nhở.

“Kỳ Chiến và Lý Thế Nhiên có phải bất hòa không?”

“Đâu chỉ là bất hòa.” Lê Nhan Vinh cười lạnh, đáy mắt là sự âm u kéo dài.

Máy bay tư nhân đã đến từ lâu rồi, trong bóng đêm, logo biểu tượng của gia tộc “Lý” được nạm vàng ở phần đuôi, sáng lấp lánh.

Hứa Như lần đầu tiên ngồi máy bay hạng sang như vậy, có chút không thích ứng kịp.

Thấy Lê Nhan Vinh ở bên cạnh cô đã ngủ rồi, cô liền thả lỏng, chỉ là trong đầu xuất hiện cảnh Trần Minh Thành có ý đồ xâm phạm cô, Hứa Như rùng mình, bị dọa tỉnh lại.