Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 176: VÌ SAO NGƯỜI MÀ ANH COI TRỌNG LẠI LÀ CÔ ẤY




Trở lại văn phòng, Trần Minh Thành đi lên báo cáo tình hình tuần này với Kỳ Chiến.

“Kí hợp đồng với Thiên Nhất?” Kỳ Chiến hỏi.

Trần Minh Thành gật đầu: “Triển vọng của loại dược phẩm mới này không tệ, tương lai nhất định sẽ mang lại lợi ích lớn cho Bác Thông.”

“Đây là nghiên cứu phát minh của Thiên Nhất, chỉ vì người đến đàm phán là Hứa Như, anh liền đồng ý à?” Giọng điệu của Kỳ Chiến có chút lạnh.

Sắc mặt Trần Minh Thành lãnh đạm: “Việc này không liên quan đến Hứa Như.”

“Phải vậy không? Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Kỳ Chiến sờ cằm, trên mắt lộ ra ý cười.

“Anh là Tổng giám đốc, đương nhiên là người làm chủ rồi.” Trần Minh Thành cúi đầu nói.

Kỳ Chiến đột nhiên đạp ghế đi tới, đứng trước mặt Trần Minh Thành, nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của anh ta, giễu cợt nói: “Đừng để cho sắc đẹp làm cho choáng váng đầu óc, cậu đã kí rồi thì thôi, chẳng qua là nếu có chuyện gì xảy ra, cậu phải chịu trách nhiệm.”



Hai người buổi trưa tìm một quán lẩu để ăn cơm, Lưu Thanh không nhịn được hỏi: “Kỳ Chiến thích cậu à?”

Cô là người ngoài, đương nhiên có thể thấy rõ được ánh mắt Kỳ Chiến nhìn Hứa Như, quả thực cực kỳ không giống nhau.

Hứa Như không nhịn được bị sặc: “Anh ta đã có hôn thê rồi.”

“Tần Nhi kết hôn với anh ta cũng chỉ là vì cứu Tập đoàn nhà họ Tần, mình đoán Kỳ Chiến cũng không hề coi trọng tiện nhân kia.” Lưu Thanh phân tích.

“Kể cả anh ta có thích mình, mình cũng đã kết hôn rồi.” Hứa Như thản nhiên nói.

Cô đương nhiên cảm nhận được ý tứ của Kỳ Chiến đối với mình, nhưng cô lại vô thức cự tuyệt.

“Đành vậy thôi, nhưng Như à, số đào hoa năm nay của cậu quả thực rất lớn, bác sĩ Lý và Kỳ Chiến đều thích cậu, nhưng 3 năm trước, đến một người theo đuổi cũng không có, đã thế còn ra mắt thất bại.”

Khóe miệng Hứa Như giật giật… Kỳ Chiến này cũng được coi như là hạn đào hoa chăng?

Nhưng Lý Thế Nhiên, chính là người ngoài ý muốn lớn nhất trong suốt cuộc đời 25 năm của cô.

“Lý Thế Nhiên sẽ không thích mình, cho nên đây cũng không được tính là số đào hoa.” Như nghĩ tới điều gì, sắc mặt Hứa Như trở nên mất mác.

Mặc dù bọn họ bây giờ cũng đã chung sống không khác mấy cặp vợ chồng bình thường là bao, nhưng dù thế vẫn có điểm khác.

“Còn cậu đó, cậu mau chóng xác lập quan hệ với Hướng tổng đi chứ?” Hứa Như lo lắng hỏi.

Trước kia Hứơng Hoằng có dẫn theo Lưu Thanh tới một bữa tiệc tối, lần này người phụ nữ bên cạnh Hướng Hoằng cuối cùng cũng không phải là mấy ngôi sao người mẫu nữa, đến cùng đối với Lưu Thanh cũng khác biệt đi.

“Cứ coi như đã xác lập xong, thế nhưng mình cũng chưa nghĩ tới mấy chuyện sau này, cứ sống tới đâu hay tới đó đi.” Lưu Thanh trầm giọng nói.

Cô bây giờ có thể liều lĩnh tất cả vì tình yêu, cô hi vọng Hướng Hoằng cũng có thể đáp lại cô như vậy.

Nhưng mà, sau khi ở cùng một chỗ với anh, có vẻ như cảm giác mất mác xuất hiện càng nhiều.

….

Tập đoàn nhà họ Lý…

Mấy ngày nay Lục Hoan đang bàn giao công việc, trước kia vốn là muốn tham dự nghiên cứu và phát triển dược phẩm, nhưng bởi vì muốn rời khỏi thành phố B, đương nhiên cũng không thể tham dự.

Gõ cửa, cô bước vào phòng Tổng giám đốc.

“Lý tổng, đây là bản báo cáo kiểm tra nghiên cứu của dược phẩm mới trước đó, đến lúc đó anh có thể giao cho đồng nghiệp tiếp theo sẽ kế nhiệm em.” Lục Hoan đặt văn kiện lên.

Lý Thế Nhiên gật đầu, dựa vào thành ghế, ánh mắt nhìn về phía Lục Hoan có mấy phần xa cách.

“Ngày mai em sẽ tới nước B, sợ rằng sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại.” Lục Hoan trầm giọng nói, không thể che giấu được giọng điệu chua xót.

“An Thành Minh là đối tượng tốt, thế lực gia tộc đủ đề bảo vệ em cả đời, Lục Phong sẽ không dám xuống tay với em nữa.” Lý Thế Nhiên lạnh nhạt lên tiếng.

“Đúng là vậy, cho nên em ngược lại là phải cảm ơn anh?” Lục Hoan nhếch môi chế nhạo.

Cô thật ra rất đau lòng, Lý Thế Nhiên thật sự phải làm tới bước này sao.

“Em là em gái anh, không cần nói cảm ơn, ông nội nếu biết chuyện này cũng sẽ rất vui mừng, nếu có thời gian thì trước hết về thăm ông đã, ông rất nhớ em đó.”

Lục Hoan mím môi, gật đầu: “Vậy chiều tối nay đi, chúng ta cùng về chứ?”

Lý Thế Nhiên nhìn đồng hồ đo quãng đường đi, không từ chối.

Cùng nhau rời khỏi tập đoàn nhà họ Lý, Lục Hoan nhân tiện cũng đã dọn xong đồ của mình.

Lần cuối cùng Lục Hoan trở về ngôi nhà cũ này cũng đã là 5 năm trước, lúc ấy cô còn chưa ra nước ngoài đi du học, mối quan hệ với Lý Thế Nhiên cũng không… xa lạ như lúc này.

Lý Thành đang trong thư phòng luyện chữ, biết Lục Hoan trở về thì vô cùng vui mừng.

“Ông nội.” Đi vào phòng làm việc, Lục Hoan nhìn vào tập viết của Lý Thành, không khỏi cảm thán nói: “Ông nội, chữ của ông ngày càng có khí thế.”

“Con nhóc nhà ngươi đúng là biết cách dỗ ông, ông già rồi, lực cầm bút cũng không còn được như năm đó nữa.” Lý Thành buông bút lông xuống, chống gậy ngồi xuống sofa.

Lục Hoan cười cười: “Ông nội đương nhiên là một cây đao quý chưa già, mấy bức chữ viết này nếu ông nội không cần thì cho con, con cũng không biết được lúc nào mới có thể quay về thăm ông.”

“Nếu nhóc con thích, ông nội đương nhiên sẽ không keo kiệt, chẳng qua con phải lập gia đình, ông nội lại có chút không nỡ.” Lý Thành sờ lấy bộ râu, ánh mắt sâu xa nhìn Lý Thế Nhiên đang đứng bên cạnh.

“Ông nội, có thời gian Hoan Hoan nhất định sẽ tới thăm ông, nhưng mà cũng không biết Thế Nhiên có cho hay không.” Lục Hoan mắt nhìn Lý Thế Nhiên, giọng nói mang theo vài phần ủy khuất.

“Em muốn trở về thì trở về, nước B cũng không xa, có vài giờ đi máy bay thôi.” Lý Thế Nhiên nhàn nhạt nói.

“Em sợ sau khi gả đi, anh sẽ không chào đón em nữa.”

“Sao thế được! Hai người các con từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, con đó, là đứa cháu mà ông quan tâm nhất, ông đã điều tra rồi, người đàn ông An Thành Minh kia cũng không quá tệ, xuất thân gia cảnh đều xứng với con, hôn sự này ông cũng đồng ý.” Lý Thành cởi mở nói.

Lục Hoan nhìn xuống, môi đào cười nhạt: “Ông nội, Thế Nhiên, cảm ơn hai người mấy năm qua đã chăm sóc con, Hoan Hoan vô cùng cảm kích hai người.”

Nói xong, hốc mắt của cô cũng dần dần đỏ lên.

“Không cho phép con khóc, con khóc là ông nội lại hoảng sợ, cháu trai, mau giúp ông an ủi đứa nhỏ Hoan Hoan này đi.”

Lý Thành đứng lên, nhìn Lý Thế Nhiên, dặn dò: “Ngày mai thay ông tiễn Hoan Hoan đi thật tốt.”

“Cháu biết rồi, ông nội.”

Trong thư phòng chỉ còn lại hai người, Lục Hoan khịt mũi một cái, đối diện với ánh mắt thờ ơ của Lý Thế Nhiên.

“Thế Nhiên, nhiều năm như vậy, anh thật sự chỉ coi em là em gái anh sao?” Giọng nói Lục Hoan không giấu nổi sự thất vọng.

Lý Thế Nhiên ngồi xuống đối diện với cô, vắt chéo hai chân dài, khí thế lạnh lẽo dọa người lại nổi lên.

Mấy năm nay, khí thế của người đàn ông này càng ngày càng giống của ông năm đó, cao cao tại thượng, không ai có thể so sánh được.

Đáy mắt Lục Hoan dần dần hiện lên vẻ hâm mộ, cô thích anh nhiều năm như vậy, nhưng anh lại tự tay đưa cô đến bên cạnh người đàn ông khác.

Cô cố gắng nhiều năm như vậy, chỉ vì muốn mình có thể đứng bên cạnh anh.

Vì Lý Thế Nhiên, cô học tập không ngừng nghỉ, vì cái gì mà lại muốn thi vào cùng một trường với anh, cùng học một chuyên ngành, có thể xứng đôi với anh.

Nhưng còn anh thì sao, cứ như vậy cưới một người phụ nữ bình thường, bảo cô sao có thể cam tâm được chứ!

“Ừ, em chỉ là em gái anh mà thôi.” Sắc mặt Lý Thế Nhiên không chút thay đổi.

“Vậy… Tại sao lại là cô ấy?” Lục Hoan run rẩy hỏi: “Em có điểm gì kém hơn so với Hứa Như, vì cái gì anh lại coi trọng cô ấy, người anh cưới cũng là cô ấy…”

Sau khi hỏi xong, nước mắt Lục Hoan rơi xuống.

Cô chưa bao giờ mất bình tĩnh trước mặt Lý Thế Nhiên như vậy.