Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 167: DẮT MỘT MẶT HÀNG YÊU DIỄM




Lục Hoan bất ngờ, có điều rất nhanh khôi phục sự bình tĩnh vốn có: “Tổng giám đốc Lý, vậy tôi lập tức đi chuẩn bị.”

Thấy Lục Hoan rời khỏi, Lê Nhan Vinh tiến lại gần: “Cậu đang làm cái gì thế? Lục Hoan không phải cô gái bình thường.”

“Ừm, cho nên?” Lý Thế Nhiên biếng nhác dựa vào lưng ghế, ngữ khí lạnh nhạt.

“Cho nên cậu không phải nên dẫn Hứa Như đi, nếu như cậu tối nay xuất hiện cùng Lục Hoan thì không biết mấy phóng viên sẽ viết thành cái gì nữa!” Lê Nhan Vinh nhắc nhở.

Vốn dĩ lần trước buổi công bố của Lý Thị, Lý Thế Nhiên và Lục Hoan đã bị phóng viên gần như đều viết là vợ chồng rồi, nếu như thêm tối nay cùng nhau xuất hiện nữa…

Hừm, điều không phải càng khẳng định thân phận của Lục Hoan sao.

“Vậy cứ để phóng viên viết thôi.” Lý Thế Nhiên bày ra thái độ dửng dưng.

Lê Nhan Vinh tức giận đến mức muốn bỏ đi, anh ta còn tưởng Lý Thế Nhiên và Hứa Như rất ân ái, nhưng bây giờ hình như không phải như thế…

Chập tối, Hứa Như còn đang tăng ca, không bao lâu thì nhận được điện thoại của Lưu Thanh.

“Như, hôm nay không phải là tiệc rượu của Lý Thị, cậu sao không đến?”

Lưu Thanh đang tham dự cùng với Hướng Hoằng, biết Hứa Như không đến thì lo lắng, lập tức gọi điện đến.

“Tớ tối nay phải tăng ca.” Hứa Như nhíu mày.

“Tăng cái shit! Không được tăng ca, cậu không biết, bên cạnh Lý Thế Nhiên vậy mà dắt một thứ yêu diễm…”

Lông mày của Hứa Như càng nhíu chặt, mặt hàng yêu diễm?

Cô không khỏi nghĩ đến Lục Hoan.

“Tớ đã cự tuyệt Lý Thế Nhiên rồi, hơn nữa ngày mai phải đi công tác, tớ còn chuẩn bị tư liệu nữa.”

“Hứa Như, cậu có phải muốn tớ đích thân túm cậu đến không! Tớ thật sự không nhìn nổi nữa, cậu không biết cô gái kia, cô ta thật sự coi mình thành nữ chủ nhân rồi…”

Lưu Thanh còn chưa nói xong, điện thoại bỗng bị Hướng Hoằng lấy đi.

Cô ấy tức giận trừng mắt với anh ta, Hướng Hoằng trầm giọng nói: “Chuyện của người ta, em quản làm cái gì?”

“Như là bạn tốt của em, em sao có thể không quản!”

“Lục Hoan chỉ là bạn đồng hành của Lý Thế Nhiên, em nghĩ nhiều rồi.”

“Không được, Lý Thế Nhiên đã kết hôn rồi, bạn đồng hành cũng không được có!”

Hướng Hoằng nhíu mày, trực tiếp cất điện thoại của cô ấy vào trong túi của mình: “Em còn tiếp tục quậy phá, tôi đưa em ra ngoài.”

Lưu Thanh bị khí thế của anh làm cho hoảng sợ, cô ấy muốn ở lại xem Lý Thế Nhiên, cho nên cũng không dám nói nữa.

Lúc này, Dược Phẩm Thiên Nhất.

Đã là 8 giờ tối, Hứa Như thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi, lúc này điện thoại báo một tin nhắn tới.

Là Lưu Thanh gửi cho cô, là ảnh Lục Hoan khoác tay Lý Thế Nhiên nói chuyện với quan khách, Lục Hoan gần như cả người dựa vào trong ngực của Lý Thế Nhiên, rất là thân mật.

Sắc mặt của Hứa Như cứng đờ, rõ ràng đã nói với bản thân không để tâm, nhưng đáy lòng rốt cuộc vẫn rất khó chịu.

“Như, ở khách sạn Lý Hải, mau lên đây bắt gian!”

Khi đứng trước cửa khách sạn Lý Hải, Hứa Như mới hoàn hồn lại.

Rõ ràng đã nói không tới.

Đứng ở cửa, Hứa Như chần chừ không có bước vào, bên cạnh bỗng truyền đến giọng nói quen thuộc.

“Ủa, bà Lý sao một mình đứng ở đây?” Kỳ Chiến đến gần.

“Không gì cả.” Hứa Như nói, xoay người muốn đi.

Kỳ chiến lại cản cô lại, nhướn mày hỏi: “Tôi nhớ bên trong là tiệc rượu của Lý Thị, cô là bà Lý, tối nay không tham dự sao?”

Hứa Như trầm mặc, trong đáy mắt vụt qua ý lạnh.

“Tôi có tham dự hay không, hình như không có liên quan đến anh Kỳ?” Giọng nói của Hứa Như rất điềm tĩnh.

“Cô vẫn xa cách với tôi như vậy, tôi rất thương tâm.” Kỳ Chiến bày ra biểu cảm lạc lõng.

“Chúng ta vốn dĩ không thân, không phải sao?” Hứa Như không còn kiên nhẫn.

“Tôi đã cứu cô mấy lần, Hứa Như, tôi so với Lý Thế Nhiên càng đáng để dựa vào hơn, không phải sao?” Kỳ Chiến tiến sát, khoảng cách của hai người lập tức kéo gần lại.

Hứa Như cau mày, đáy mắt xuất hiện tia phòng bị: “Cho nên? Anh muốn nói cái gì?”

Kỳ Chiến mỉm cười thâm trầm: “Hứa Như, sau này cô sẽ cần tôi.”

Vừa dứt lời, Kỳ Chiến không tiếp tục nán lại nữa.

Hứa Như không hiểu ý trong lời nói của anh ta, cô và Kỳ Chiến… có thể có quan hệ gì?

Lúc này, một chiếc Rolls-Royce chậm rãi dừng ở cách đó không xa, chiếc xe này, có chút quen thuộc.

Cô từng nhìn thấy trong gara ở nhà cũ nhà họ Lý.

Lẽ nào là ông nội đến rồi?

Hứa Như nhìn sang đó, cửa xe mở ra, bóng dáng của Lý Thành bước xuống, ông ta chống gậy, mặc dù tóc đã bạc, nhưng khí thế không có giảm đi, lúc bước đi cũng chấn nhiếp người khác.

Nhìn thấy Hứa Như, Lý Thành bèn đi tới bên này: “Cháu dâu, cháu sao lại đứng ở đây?”

Sắc mặt của Hứa Như nhàn nhạt: “Ông nội, tối nay cháu còn có công việc, chỉ là đi ngang qua đây.”

“Cháu là cháu dâu của ông, tối nay là bữa tiệc của Lý Thị, cháu sao có thể không tham gia chứ, đứa trẻ Thế Nhiên đó cũng thật là!” Lý Thành trách móc nói.

“Cháu dâu, cháu đi vào cùng ông, ông phải đi dạy dỗ một trận cái thằng tiểu tử thối đó!” Nói xong, lập tức dẫn Hứa Như đi vào trong.

Không có cách từ chối ông nội, Hứa Như đỡ ông cụ vào trong, như trên người cô mặc chiếc áo sơ mi đơn giản cùng quần jean, không có phù hợp với bữa tiệc xa hoa lộng lẫy như này.

Bởi vì thân phận của Lý Thành, hai người vừa bước vào đã thu hút được không ít ánh nhìn, Lý Thành hiện giờ mặc dù đã rút khỏi Lý Thị, nhưng ông ta rốt cuộc cũng là người một tay gây dựng nên đế quốc Lý Thị, ở Nam Thành có thể một tay che trời.

Lê Nhan Vinh nhìn thấy hai người đầu tiên, lập tức bước tới: “Ông nội, ông đến rồi.”

Dù Lê Nhan Vinh bình thường ham chơi không nghiêm túc, nhưng ở trước mặt của Lý Thành cũng nhất định phải tôn trọng lễ phép.

“Đứa trẻ này về rồi à.” Lý Thành híp mắt lại, ân cần vỗ vai của Lê Nhan Vinh.

Hứa Như nhìn người đàn ông trước mắt, sau lần gặp qua ở Dược Phẩm Thiên Nhất thì không có gặp lại anh ta nữa.

Lẽ nào, anh ta là người của Lý Thị?

Bắt gặp ánh mắt đánh giá của Hứa Như, Lê Nhan Vinh nâng ly rượu, nhướn mày với cô: “Chị dâu, tôi còn tưởng cô không đến.”

Một tiếng chị dâu, Hứa Như có chút ngại ngùng.

Cho nên quan hệ của anh ta và Lý Thế Nhiên chắc là rất thân thiết.

“Cháu dâu của ông đương nhiên phải đến, thằng nhóc đó đâu!” Lý Thành nghiêm nghị nói.

“Cậu ấy đang ở bên nhà hàng ngoài trời, ông nội, mấy lão cổ động muốn nói chuyện với ông.” Lê Nhan Vinh chỉ về đối diện.

Hứa Như lập tức quan tâm nói: “Ông nội, ông qua đó trước đi.”

“Được, lát nữa ông nhất định phải khiển trách thằng nhóc đó!”

Lý Thành thấy mấy lão cổ đông, mặt mày đầy tinh thần nói những chuyện gần đây, duy nhất có một mình Hứa Như đứng ở cửa, có chút lạc lõng.

Lê Nhan Vinh đưa cho cô ly rượu, chủ động giới thiệu bản thân: “Lê Nhan Vinh, Lý Thế Nhiên là người anh em của tôi.”

“Xin chào, tôi là Hứa Như.” Hứa Như nở nụ cười.

Lê Nhan Vinh vẫn đánh giá cô, suy nghĩ một hồi cũng không hiểu, Lý Thế Nhiên rốt cuộc nhìn trúng cô ở điểm nào!

“Sao thế?” Hứa Như bắt gặp ánh mắt đánh giá của anh ta.

“Cô nói cho tôi biết, cô ở bên cái tên Lý Thế Nhiên đó, là ai theo đuổi ai?”

Hứa Như sững sờ, trên mặt lộ ra biểu cảm khó xử.

“Lý Thế Nhiên không nói với anh, bọn tôi là hôn nhân chớp nhoáng sao?”

“Hôn nhân chớp nhoáng? Cậu ta não bị hỏng rồi à?” Lê Nhan Vinh cười như không cười nói.

“Anh cũng cảm thấy thế sao?” Lý Thiên Nhiên nếu không phải đầu bị hỏng, lấy chắc chắn sẽ là Lục Hoan? Sao có thể lấy một cô gái bình thường như cô chứ?