Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 157: QUEN VỚI MỌI THỨ CÓ ANH




Nghe thấy vậy, Lý Thế Nhiên ngước mắt lên, gương mặt vẫn luôn dịu dàng lúc này trở nên rất lạnh lùng.

“Làm sao, vào đây tìm đòn à?” Lý Thế Nhiên dựa vào ghế, nhướng mày, sắc mặt thả lỏng đôi chút.

“Không để ý việc bị cậu đánh đâu.” Lê Nhan Vinh đầy nghĩa khí nói, thấy Lục Hoan tiến vào, anh mở miệng: “Em gái Lục Hoan có chuyện thì nói trước đi.”

Lục Hoan nhíu mày, cô ta chỉ là nghe được tâm trạng hôm nay của Lý Thế Nhiên nên muốn lên đây để quan tâm một chút, nhưng Lê Nhan Vinh ở đây, cô ta lại không muốn hỏi nhiều.

“Tôi vừa nhận chức, tổng giám đốc Lý, anh có chuyện gì dặn dò không?” Lục Hoan hỏi.

Lý Thế Nhiên ngước mắt lên, bảo Cao Bân vào dẫn Lục Hoan đi, rất nhanh cô ta đã rời đi.

Lê Nhan Vinh híp đôi mắt đen lại, nhìn Lục Hoan rời đi, lúc này mới quay sang nhìn Lý Thế Nhiên.

“Tôi đã gặp được cô vợ nhỏ của cậu rồi, nói thật, cô ấy không thích hợp.” Lê Nhan Vinh nói thẳng.

Lời này, Hướng Hoằng cũng đã từng nói, bọn họ lớn lên cùng Lý Thế Nhiên, hiểu rất rõ nhà họ Lý, nữ chủ nhân của nhà họ Lý trong tương lai, nhất định phải là người thông minh và xinh đẹp nhất trong hàng nghìn người.

“Nếu như cậu đến đây để khuyên tôi, có thể cút rồi.” Lý Thế Nhiên không chút khách sáo nói.

Lê Nhan Vinh vuốt cằm, nhìn sắc mặt nóng nảy khác thường của Lý Thế Nhiên ngày hôm nay, không khỏi hỏi: “Hôm nay cậu cãi nhau với cô ấy à?”

“Liên quan đến cậu à?” Lý Thế Nhiên nhíu mày.

“Anh em mà, có điều Hứa Như lại rất dịu dàng, cởi mở, hóa ra cậu thích kiểu người như vậy…” Lê Nhan Vinh nhớ lại dáng vẻ điềm nhiên của Hứa Như, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy, trên người người phụ nữ này có gai.

Mà gai này, không chừng lúc nào đó sẽ cắm lên người Lý Thế Nhiên.

“Tổng giám đốc Lê, xem ra gần đây cậu rất rảnh, Nam Phi đang có một hạng mục, cậu đi quan sát đi…”

“Đừng… được rồi được rồi, tôi đi làm việc cho cậu ngay đây, tôi không đi đâu đâu, lúc này tôi sẽ không rời khỏi Nam Thành đâu!” Lê Nhan Vinh tức giận nói.

Thấy Lê Nhan Vinh rời đi, Lý Thế Nhiên rũ mắt, ngón tay khẽ nắm chặt lại.

Một lúc sau, anh gọi Cao Bân vào: “Chuẩn bị cuộc họp báo vào tuần sau, ông nội cũng sẽ tham dự, cậu đi chuẩn bị đi.”

“Tôi biết rồi, tổng giám đốc Lý.”

Lúc này, Lục Hoan gõ cửa bước vào: “Tổng giám đốc Lý, café của anh, một phần đường.”

Lý Thế Nhiên gật đầu, nhưng không nhìn cô ta.

Lục Hoan có chút bức bối, đứng mãi không đi, hiển nhiên có lời muốn nói.

Lý Thế Nhiên nhíu mày, Lục Hoan đã đi đến bên cạnh anh, hai người cách nhau rất gần.

“Thế Nhiên, em biết bọn anh đang chuẩn bị nghiên cứu loại thuốc mới, em có kinh nghiệm, em muốn xin được phụ trách hạng mục này.” Lục Hoan mở miệng.

Lý Thế Nhiên nhìn cô ta, hạng mục này vẫn đang chọn người phụ trách, có điều Lục Hoan mới nhận chức, vì vậy cô ta không nằm trong phạm vi được tuyển chọn.

Có điều với hồ sơ của cô, quả thực là người phù hợp nhất trước mắt.

“Ừm, vậy thì do cô phụ trách.”

“Thế Nhiên, cảm ơn anh.”

“Lục Hoan, cô ở lại bệnh viện số một là được rồi, tôi vẫn muốn khuyên cô, không cần thiết phải đến Lý thị.” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói.

Mọi năm Lục Hoan đều làm việc ở nước C, ở bên đó vẫn luôn phát triển rất tốt, nếu như chỉ bởi vì Lê Nhan Vinh khuyên bảo mà đến đây, thì đúng là không hay.

Tuy cô vẫn có thể tiếp tục làm công việc liên quan đến y học như trước, nhưng mà, điều này đã hoàn toàn thay đổi con đường nghề nghiệp của Lục Hoan trong tương lai.

“Là tự em muốn đến đây, Thế Nhiên, em sẽ không thay đổi quyết định của mình đâu.” Lục Hoan quật cường nói, ánh mắt kiên định.

Chỉ là từ trước đến nay Lý Thế Nhiên vẫn chưa từng chú ý đến.

Chiều tối, thời gian tan làm.

Hứa Như hiếm khi ở lại công ty tan làm, Lưu Thanh bước đến đẩy đẩy cô: “Tớ nhớ là tớ không có giao cho cậu nhiều việc như vậy mà.”

“Tớ tự nguyện tăng ca đó.” Hứa Như cười.

“Tớ thấy cậu đang đợi bác sĩ Lý đến đón thì có.” Lưu Thanh tỏ vẻ hiểu rõ.

Nghe thấy ba chữ “bác sĩ Lý”, sắc mặt Hứa Như nhất thời trầm xuống, bàn phím bị cô gõ vang lên tiếng “cạch cạch”, dọa Lưu Thanh một trận.

“Như, lẽ nào hai người cãi nhau à?” Sắc mặt Lưu Thanh trở nên lo lắng.

Hứa Như không nói gì, ép bản thân phải chú ý vào công việc.

Lưu Thanh hỏi không được, nhưng vì lo lắng cho Hứa Như nên cô ở lại cùng cô ấy.

Mãi cho đến chín giờ tối, điện thoại của Lưu Thanh vang lên mấy lần chuông, cô không nghe máy, cuối cùng dứt khoát tắt máy đi.

Không bao lâu sau, một bóng người cao lớn bước đến, Lưu Thanh kinh ngạc, lập tức tìm nơi trốn đi.

Lúc Hướng Hoằng bước vào chỉ nhìn thấy Hứa Như, nghi hoặc nhíu mày, anh đã kiểm tra Lưu Thanh vẫn chưa quét thẻ ra về, vì vậy cô vẫn còn ở trong công ty.

“Hứa Như, có thấy Lưu Thanh đâu không?” Hướng Hoằng có chút sốt ruột hỏi.

Hứa Như ngơ ra, nhìn xung quanh, rõ ràng ban nãy Lưu Thanh vẫn ngồi cạnh cô mà.

Cô nhíu mày, rất nhanh liền biết được Lưu Thanh đang trốn tránh Hướng Hoằng, cô lắc đầu: “Hình như cô ấy tan làm rồi.”

“Ừm.” Hướng Hoằng đáp một tiếng, quay người rời đi, tầm mắt rơi vào một góc trong phòng, ánh mắt anh dần híp lại.

Thấy Hướng Hoằng rời đi, Lưu Thanh lập tức bước ra khỏi phòng kho, thở phào một hơi: “May quá may quá.”

“Bây giờ cậu với Hướng Hoằng thế nào?” Hứa Như lo lắng hỏi.

Từ trước đến nay Hướng Hoằng và Lưu Thanh đi rất gần nhau, bình thường trong công ty cũng có rất nhiều những lời đồn về bọn họ, chỉ là không ai quan tâm đến.

Nhưng Hứa Như và Lưu Thanh là bạn bè lâu năm, cô chỉ lo lắng sự hi sinh của Lưu Thanh không có kết quả.

“Không sao cả, dù sao, cứ thuận theo tự nhiên thôi.” Lưu Thanh lạc lõng nói.

Cô vốn không ôm kì vọng với đoạn tình cảm này, chỉ là mỗi khi Hướng Hoằng chủ động với cô, cô lại đầu hàng, cô vốn không thể từ chối anh.

“Vì vậy cậu cam tâm tình nguyện chơi đùa cùng anh ta?” Giọng nói của Hứa Như có chút tức giận.

Lưu Thanh im lặng.

Lúc này, Hướng Hoằng đã rời đi không ngờ lại trở lại, sự bi thương trong mắt Lưu Thanh vẫn chưa kịp che giấu, Hướng Hoằng đã nắm lấy cánh tay cô.

“Tổng giám đốc Hướng, mong anh tự trọng!” Lưu Thanh đẩy anh ra.

Hướng Hoằng lạnh lùng “hừ” một tiếng, căn bản không thèm để sự kháng cự của Lưu Thanh vào trong mắt: “Lưu Thanh, không cho phép trốn tôi!”

“Tôi đâu có! Tôi muốn tăng ca, không thấy tôi đang bận sao!” Lưu Thanh chỉ một đống văn kiện trên bàn làm việc.

Hướng Hoằng không thèm nhìn sang, kéo cô rời đi, Hứa Như trầm mặt xuống, chặn trước mặt Hướng Hoằng: “Anh không thấy Lưu Thanh đang bận sao?”

“Cô ấy có bận hay không chỉ cần một câu nói của tôi.” Hướng Hoằng lạnh lùng nói.

“Tổng giám đốc Hướng, anh buông Lưu Thanh ra trước đã, cô ấy không muốn rời đi cùng anh.”

“Vậy sao?” Hướng Hoằng nhếch miệng, cúi đầu nhìn Lưu Thanh vẫn ra sức đẩy anh, sức lực trên tay anh tăng thêm vài phần: “Lưu Thanh, em chắc chắn không muốn đi cùng tôi sao?”

Lưu Thanh đối diện với ánh mắt lạnh lùng của anh, trong lòng cảm thấy hoảng loạn, cuối cùng cô đồng ý.

“Như, cậu về sớm chút đi, tớ và Hướng Hoằng có chút chuyện.”

Hứa Như nhíu mày, nhưng dù gì đây cũng là sự lựa chọn của Lưu Thanh, cô không ngăn cản hai người nữa.

Cô ngồi xuống, bất giác đã hơn mười hai giờ, cô mở điện thoại ra, không có cuộc gọi đến nào của Lý Thế Nhiên.

Nếu như là bình thường, anh sẽ chủ động gọi điện thoại cho cô, cũng đến đón cô đúng giờ.

Nhưng bây giờ, cái gì cũng không có nữa.

Đã quen với mọi thứ có anh, mới là điều nguy hiểm nhất.