Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 153: ANH KHÔNG NỠ BUÔNG




“Thu tay lại à, không thể nữa rồi.” Trần Minh Thành đã sớm không thèm đếm xỉa nữa, tay nắm thật chặt khiến Hứa Như không thốt ra được tiếng nào.

Kỳ Chiến siết chặt nắm đấm, nhưng vẫn bình tĩnh nhìn Trần Minh Thành: “Điều kiện? Cậu dựa vào cái gì mà nói điều kiện với tôi?”

“Không phải mày thích cô ta sao? Vậy nếu tao giết cô ta thì sao?” Đôi mắt Trần Minh Thành ánh lên vẻ hung tàn.

Hứa Như căng thẳng cắn môi, hiện cô toàn thân bất lực, dường như sắp ngã quỵ rồi.

“Mày muốn tao làm gì?” Kỳ Chiến lạnh lùng hỏi.

“Tao biết nhà họ Kỳ chúng mày tham chính đã trăm năm nay, hiện Hằng Vũ được yêu cầu dời tất cả đến Châu Phi, nếu mày nói với cấp trên hủy bỏ quyết định này đi thì tao sẽ thả Hứa Như ra.”

Kỳ Chiến nheo mắt lại, đúng là Trần Minh Thành hiểu rất rõ nhà họ Kỳ. Dù bây giờ, ngoài mặt nhà họ Kỳ là thương gia, nhưng thực chất lại có quyền lực lớn trong giới chính trị.

Hứa Như cố gắng mở mắt ra, nhìn Kỳ Chiến lắc đầu, anh tuyệt đối không thể đáp ứng, không thể để Trần Minh Thành đạt được…

Nhưng bây giờ, dường như Kỳ Chiến đã dao động, thấy sắc mặt Hứa Như tái nhợt, anh nhếch môi mỏng, nghiêm mặt nói: “Tao có thể giúp mày.”

Trần Minh Thành bị bất ngờ, anh ta không ngờ mình lại thật thành công rồi, nên lên tiếng hỏi lại: “Không phải mày đang gạt tao chứ?”

“Trước tiên mày hãy thả Hứa Như ra đã, tao sẽ lập tức gọi điện thoại.” Trần Minh Thành nghi ngờ nhíu mày, chậm rãi nới lỏng tay một chút.

Hứa Như lập tức ho lên sặc sụa, thiếu chút nữa thì té ngã, cô giận dữ trừng mắt nhìn Trần Minh Thành: “Đồ tiểu nhân hèn hạ, ngoại trừ lợi dụng phụ nữ thì anh chẳng biết cái gì cả.” Nhớ tới mình liên tục bị Trần Minh Thành bắt cóc, Hứa Như cảm thấy vô cùng tức giận. Nhân dịp anh ta không đề phòng, cô dẫm mạnh vào chân anh ta một cái, tay dùng sức đẩy. Cô vừa thoát ra ngoài thì Kỳ Chiến đã kéo cô vào ngực.

Đôi mắt Trần Minh Thành ánh lên vẻ sợ hãi, muốn bắt Hứa Như lại, nhưng rõ ràng không thể nào, Kỳ Chiến đá anh ta một đá văng đi, bảo vệ Hứa Như ở sau lưng.

“Kỳ Chiến, mày hãy gọi điện thoại ngay cho tao, mày đã đồng ý với tao rồi.” Trần Minh Thành vội nói.

Kỳ Chiến cười lạnh: “Thật sao? Tao vừa nói gì thế, tao quên rồi.”

“Mày… Kỳ Chiến, nếu mày lật lọng, mày có tin tao sẽ phơi bày quan hệ giữa mày và Hứa Như hay không?” Trần Minh Thành run rẩy chỉ vào Kỳ Chiến.

“Tao và Hứa Như có quan hệ gì mà mày phải phơi bày thế?” Kỳ Chiến không thèm để ý anh ta, ôm Hứa Như đưa cô ra ngoài trước.

Hứa Như muốn đẩy anh ra, nhưng sức Kỳ Chiến rất lớn, cô không giãy dụa được.

Ngoài cửa, ngoài vệ sĩ của Kỳ Chiến còn có Tần Nhi. Nhìn dáng vẻ thân mật này của Kỳ Chiến và Hứa Như, cô âm thầm nắm chặt bàn tay, sắc mặt nhanh chóng bình tĩnh trở lại, đi tới nắm lấy cánh tay Kỳ Chiến: “Anh không sao chứ?”

Kỳ Chiến lắc đầu, sai vệ sĩ bắt Trần Minh Thành lại.

“Kỳ Chiến, anh buông tôi ra.” Hứa Như cau mày.

Kỳ Chiến nhếch môi, dường như không thèm quan tâm tới sự có mặt của Tần Nhi mà sát lại gần mặt Hứa Như: “Hứa Như, anh lại cứu em rồi, em nói xem em sẽ báo đáp anh như thế nào?”

Khóe miệng Hứa Như giật một cái, trầm giọng nói: “Anh hoàn toàn có thể khoanh tay đứng nhìn.”

Điều cô không trông đợi nhất chính là lại thiếu ân tình của Kỳ Chiến, nên vừa nãy mới cứ luôn không muốn anh nhúng tay vào.

“Anh không nỡ bỏ.” Kỳ Chiến chợt nâng cằm cô lên, giọng điệu mập mờ.

Ánh mắt lạnh lẽo của Tần Nhi bắn tới, Hứa Như xụ mặt, nâng đầu gối lên một cái mới khiến Kỳ Chiến không thể không buông lỏng tay.

“Kỳ Chiến, hôm nay là lễ đính hôn của chúng ta.” Tần Nhi nhắc nhở, cô kéo khuỷu tay Kỳ Chiến lại, giọng điệu dịu dàng.

“Ừ.” Ánh mắt Kỳ Chiến trở nên bực bội. Trước khi quay người, ánh mắt dừng trên người Hứa Như, vẻ mặt cô hờ hững, không hề nhìn anh.

Đi ra khỏi nhà ngang, Hứa Như tìm được bà Kỳ – Lâm Vy trên bãi cỏ dự lễ. Trên đầu bà búi tóc tinh xảo, cả người mặc sườn sám kiểu cổ làm tôn lên khí chất tao nhã, dù đã qua tuổi ngũ tuần nhưng được bảo dưỡng vô cùng tốt, dáng vẻ nhẹ nhàng.

“Cháu chào bác Kỳ, cháu là Hứa Như.” Hứa Như chủ động tiến lên.

Lâm Vy xoay người, nhìn thấy Hứa Như thì mỉm cười dịu dàng: “Cháu chính là con gái của Mỹ Mỹ sao, mau đến ngồi bên cạnh bác nào, hôm nay bác chiêu đãi không chu đáo rồi.”

“Thưa bác, đây là quà đính hôn mẹ cháu tặng cho anh Kỳ, xin bác hãy nhận lấy.” Hứa Như đưa hộp quà tới.

Lâm Vy giao nó cho người giúp việc, quan sát Hứa Như: “Chớp mắt một cái mà đứa nhóc nhà cháu đã lớn thế này rồi, bác nhớ khi còn bé thiếu chút nữa cháu đã không qua được tuổi 16, khi đó mẹ cháu đã rất lo lắng.”

Hứa Như dừng một chút, không ngờ chuyện năm đó Lâm Vy cũng biết, xem ra đúng là mẹ và bà ấy khá thân thiết.

“Lúc trước bác và Mỹ Mỹ còn định tác hợp cho cháu và thằng nhóc Kỳ Chiến, không ngờ chớp mắt một cái cháu lại kết hôn rồi, chà, bác chậm chân rồi.” Có thể nhận ra, Lâm Vy thực sự thích Hứa Như.

Hứa Như cười cười: “Anh Kỳ cũng sẽ có hạnh phúc của mình.”

Lâm Vy bất đắc dĩ thở dài: “Nó và Tần Nhi là lợi ích thông gia, bác có thể nhận ra nó rất không bằng lòng, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, ngay cả bác cũng bất ngờ.”

Nhà họ Kỳ căn bản không cần dùng thông gia để khuếch trương thế lực gia tộc, chỉ là muốn thu mua Tần thị mà Tần thị lại yêu cầu thông gia, Kỳ Chiến mãi vẫn chưa kết hôn lại đồng ý hôn sự này.

Hứa Như hơi bất ngờ, nhớ tới sự mập mờ của Kỳ Chiến vừa nãy, cô cảm thấy không vui giận tái mặt.

Lễ đính hôn nhanh chóng bắt đầu, Kỳ Chiến và Tần Nhi trao nhẫn đính hôn, trước mặt mọi người tuyên bố sang năm chính thức thành hôn. Tần Nhi vẻ mặt thẹn thùng dựa vào ngực Kỳ Chiến, cô nhón chân lên, nhưng Kỳ Chiến không hôn cô, mà sau khi nghi thức hoàn tất thì nhanh chóng rời đi.

Lâm Vy đi tới ngăn Kỳ Chiến lại, có chút tức giận: “Lát nữa còn phải đi chúc rượu, con định đi đâu thế?”

“Con còn chuyện phiền phức phải xử lý, mẹ, mẹ hãy giúp con chiêu đãi Hứa Như chu đáo trước nhé.” Kỳ Chiến liếc nhìn Hứa Như.

Hứa Như né tránh, sắc mặt lạnh lùng. Lâm Vy nhìn hai người, rõ ràng phát giác được hình như quan hệ của hai người… không bình thường lắm. Bà hiểu tính Kỳ Chiến nhất, dù bề ngoài anh tỏ ra đa tình một chút, nhưng thật ra anh không hề liếc mắt đến những người phụ nữ khác, thế mà bây giờ anh lại nhìn thẳng Hứa Như. Ngay cả vừa rồi tại lễ đính hôn, Kỳ Chiến cũng luôn nhìn về phía bà, mà bên cạnh bà chính là Hứa Như. “Hứa Như, sau khi ra mắt cháu và thằng nhóc Kỳ Chiến vẫn có liên hệ sao?” Lâm Vy bèn hỏi.

Vẻ mặt Hứa Như cứng đờ, cô thẳng thắn nói: “Anh Kỳ hai lần cứu cháu khỏi nguy hiểm, cháu rất cảm kích anh ấy, chỉ thế thôi ạ.”

Lâm Vy mỉm cười, giọng điệu có vẻ hơi lo ngại: “Thằng bé này thật là nhiệt tình.”

Lúc này, ngoài biệt thự, một chiếc xe Cayenne màu đen chậm rãi dừng lại. Lý Thế Nhiên ngồi ở ghế sau, Cao Bân ở phía trước báo cáo với anh chuyện vừa xảy ra: “Hiện Trần Minh Thành đang ở trong tay Kỳ Chiến.”

Lý Thế Nhiên nheo mắt lại nham hiểm, khí tràng lạnh lẽo như băng.

“Trần Minh Thành định xin Kỳ Chiến xin giúp đỡ, trừ phi có quân bài trên tay, có điều từ trước đến nay Kỳ Chiến vẫn đối nghịch với tôi, cũng không bài trừ anh ta muốn nhúng tay giúp Trần Minh Thành.”

“Tổng giám đốc Lý, cấp trên đã ra thông báo rồi, chắc chắn Hằng Vũ phải dời đến Châu Phi, nhưng nếu nhà họ Kỳ ra tay, tôi cũng lo lắng…” Giới chính trị vẫn luôn là là thiên hạ của nhà họ Kỳ.

“Nếu Kỳ Chiến vẫn cứ cố chấp, tôi không ngại để anh ta nếm thử thống khổ năm đó.” Lý Thế Nhiên nhếch môi tạo thành một đường cong hết sức lạnh lùng.