Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 151: ANH TA SẼ TỚI CỨU CÔ CHỨ




“A!” Tần Nhi hô lên, đau đớn làm gương mặt của cô trắng bệch.

Tần Chính từ sau đi tới, nhìn thấy con gái đang bị uy hiếp thì tức giận quát Trần Minh Thành: “Cậu mau buông Tần Nhi ra ngay!”

Trần Minh Thành giận tím mặt, nhìn những vệ sĩ áo đen đang vây xung quanh, cửa duy nhất cũng bị chặn lại.

Ban công phía sau rất cao, nếu anh ta không muốn bị bắt thì chỉ cách nhảy từ ban công xuống.

Mắt thấy mấy tên vệ sĩ đang từng bước tiến lên, Trần Minh Thành giơ cao con dao trong tay, nói: “Đừng tới đây! Nếu không tôi sẽ dùng con dao này rạch vài nhát trên mặt con gái yêu của ông đấy.”‘

Tần Nhi đã sợ đến mức đứng không vững rồi, ánh mắt nhìn Trần Minh Thành tràn đầy thất vọng.

Cô và anh ta cực chẳng đã mới phải hủy hôn, vốn trong lòng vẫn còn chút áy náy, nhưng bây giờ thì chẳng sót lại chút gì.

“Trần Minh Thành, nhiều người như vậy, anh trốn không thoát đâu.” Tần Nhi tỉnh táo lại, nói.

Trần Minh Thành kéo cô lùi về sau từng bước một. Vệ sĩ cũng tiến lên theo. Tần Chính lo lắng nhìn con gái, vì con gái đang bị uy hiếp nên ông không dám hạ lệnh.

“Chú Tần, muốn tôi không làm con gái ông bị thương thì các người đừng có lại đây!” Trần Minh Thành yêu cầu, cuối cùng cũng lui đến ban công.

Tần Chính nhìn phía sau lưng của con gái đầy máu thì không nhẫn tâm, đành dặn dò vệ sĩ: “Tất cả đứng yên!”

Con dao của Trần Minh Thành vẫn dí sát vào người Tần Nhi. Sau khi nhảy được lên lan can thì anh ta hung hăng đẩy Tần Nhi ra, sau đó leo xuống.

Tần Nhi ngồi bệt trên mặt đất, thở hắt ra một hơi, không nhịn được mà nhìn về phía Trần Minh Thành. Nơi này chỉ cao mấy mét, anh ta xuống được dưới đất thì liền chạy biến mất tăm.

Tần Chính lập tức lạnh lùng phân phó: “Bao vây toàn bộ khu biệt thự cho tôi, phải tìm bằng được Trần Minh Thành!”

Ông bước nhanh tới chỗ con gái, hỏi: “Nhi à…”

Tần Nhi mặt trắng bệch, đưa lưng về phía gương xem xét vết thương của mình. May mà Trần Minh Thành không dùng lực mạnh nên vết thương không sâu, cô gọi người giúp việc ra cầm máu rồi xử lý sơ qua.

“Nếu đau quá thì chúng ta cứ đi tới bệnh viện trước, lễ đính hôn cứ hoãn lại cũng được.”

Tần Nhi lắc đầu. Vì buổi lễ đính hôn này, cô đã chuẩn bị xong xuôi tất cả, tuyệt đối không thể xảy ra bất kỳ sai sót nào.

Tần Nhi mang giày cao gót, đứng trước gương, tô lại son, đáy mắt dần toát lên sự lạnh lùng.

Đưa thiệp mời ra, Hứa Như thuận lợi tiến vào biệt thự, định đưa quà cho người nhà họ Kỳ rồi mới tìm chỗ ngồi.

Cô chưa từng gặp bà Kỳ, chỉ có thể hỏi thăm bảo vệ ở đó. Bảo vệ nói ở tòa phụ nên cô liền đi về phía đó.

Chỉ là vừa mới đi vào, đột nhiên có người kéo giật cánh tay cô vào một gian phòng. Là Trần Minh Thành!

Tại sao anh ta lại ở chỗ này?

Liệu anh ta có biết bản thân hiện tại điên cuồng cỡ nào không? Hứa Như lạnh lùng nhìn anh ta: “Trần Minh Thành, anh muốn làm gì?”

Trần Minh Thành nheo mắt lại, tới gần Hứa Như: “Anh nghe nói, em và Kỳ Chiến có quan hệ không bình thường?”

Không ngờ là không ra tay được với Tần Nhi ở bên kia, mà Hứa Như lại tới.

Hứa Như nhíu mày: “Anh nghe lung tung từ đâu vậy!”

“Nếu như không phải thế thì vì sao em lại tới?” Trần Minh Thành lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.

“Không liên quan đến anh, thả tôi ra!” Hứa Như dùng sức đẩy anh ta ra.

Trần Minh Thành cười gian, đạp một cái đóng cửa lại, sau đó rút điện thoại di động ra, chậm rãi nói: “Em gọi điện cho Kỳ Chiến đi, xem thử anh ta có đến cứu em hay không?”

Hứa Như tức giận nhìn chằm chằm anh ta: “Tại sao Kỳ Chiến phải tới cứu tôi? Tôi và anh ta chẳng có quan hệ gì cả.”

“Thật sao?” Trong mắt Trần Minh Thành hiện lên vẻ nghi ngờ, nhưng vẫn bấm số điện thoại gọi cho Kỳ Chiến.