Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 122: TỪ ĐẦU ĐẾN CUỐI CHỈ YÊU MÌNH EM




“Vậy thì tôi rất vui mừng khi tôi không còn như trước nữa, bởi vì được anh thích, quả thật là chuyện vô cùng kinh khủng.” Từ đầu đến cuối Hứa Như luôn bình tĩnh.

Sắc mặt của Trần Minh Thành ngày càng lạnh lẽo: “Hứa Như, em nhất định phải nói với anh những lời như thế à?”

“Vậy thì anh thả tôi ra đi, bằng không tôi vẫn sẽ tiếp tục chọc giận anh.” Cả người Hứa Như như xù lông nhím.

“Chỉ cần Lý Thế Nhiên đồng ý điều kiện của anh, anh sẽ tự động thả em ra, nhưng nếu anh ta không lo lắng cho em, không bằng em rời khỏi anh ta đi.” Trần Minh Thành híp mắt lại, đáy mắt ẩn hiện sự nóng bỏng.

Hứa Như không nói gì, chỉ lặng lẽ nắm chặt đôi đũa. Đã hai ngày rồi, thời gian trôi qua thật chậm, nghĩ đến cuộc hôn nhân giữa cô và Lý Thế Nhiên chỉ là hình thức, có lẽ anh sẽ không tới cứu cô chăng.

“Hứa Như, anh ta không trân trọng em, nhưng em vẫn còn anh.” Dường như Trần Minh Thành đã nhìn thấy sự hụt hẫng của Hứa Như, nên mở miệng nói.

Hứa Như ngước mắt lên, ánh mắt đã trở nên lạnh lẽo: “Xin lỗi, trước giờ tôi không thích xài lại đồ cũ.”

“Em nói gì thế? Hứa Như, dù gì anh cũng là mối tình đầu của em, lúc đó em yêu anh tới mức chết đi sống lại, em sẽ không từ bỏ anh như thế.” Trần Minh Thành nói chắc như đinh đóng cột.

Hứa Như cười khẩy: “Thời gian sẽ xóa nhòa mọi thứ, Trần Minh Thành, làm người đừng quá tự tin như thế, giờ anh đã mất tất cả rồi, anh còn thứ gì đáng để tôi thích nữa?”

“Anh sẽ trở lại như xưa! Giờ công ty mới của anh đã huy động được 150 tỷ tiền vốn rồi! Hứa Như, anh mới là người đàn ông yêu em nhất!” Trần Minh Thành vươn tay, định nắm chặt tay cô.

Hứa Như tức giận vung tay ra, vẻ mặt lạnh lẽo: “Anh nói đủ chưa Trần Minh Thành, anh thích tôi là chuyện của anh, nhưng tôi không thích anh, tôi đã hết yêu anh từ lâu rồi.”

“Không… không thể nào!” Trần Minh Thành đứng dậy, đi tới từng bước, ánh mắt rất nóng bỏng. Lòng Hứa Như từ từ chìm xuống, lóe lên một tia hối hận, cô không nên chọc giận Trần Minh Thành. Hứa Như thấy anh ta đã đứng trước mặt mình, thì xoay người muốn chạy nhưng Trần Minh Thành nắm chặt cổ tay cô, kéo lại, cả người Hứa Như bị anh ta ôm chặt trong lòng.

“Anh làm gì thế?” Hứa Như trừng mắt nhìn anh ta.

“Hứa Như, mấy năm nay anh rất nhớ em.” Khuôn mặt đẹp trai của anh ta áp sát, phả hơi thở nóng bỏng lên mặt cô. Hứa Như nghiêng đầu qua một bên, sự chán ghét trong đáy mắt càng thêm lộ rõ. Đầu cô bỗng hiện lên khuôn mặt đẹp trai của Lý Thế Nhiên, sao anh vẫn chưa tới…

“Hứa Như, anh luôn thích em, năm đó anh nhất thời bị Tần Nhi mê hoặc tâm trí, nhưng giờ anh đã hiểu rõ rồi, anh yêu em Hứa Như, từ đầu đến cuối chỉ yêu mình em…”

“Bốp”, Hứa Như nghiêm mặt, tát Trần Minh Thành không chút lưu tình. Cô lạnh lùng ngẩng đầu lên: “Buông tôi ra.”

Trần Minh Thành mím môi mỏng, đáy mắt lóe lên vẻ quyết tâm và bất ngờ bế bổng Hứa Như lên: “Anh không buông! Hứa Như, giờ em đã quay về bên anh rồi, anh sẽ không buông tay nữa đâu.”

Hứa Như nhíu mày, giơ tay lên định tát anh ta lần nữa, nhưng lần này Trần Minh Thành đã nhanh nhẹn chụp cổ tay cô lại rồi ném cô xuống sofa: “Hứa Như, em đừng giận, nếu em ngoan ngoãn, anh sẽ đối xử với em thật tốt, còn tốt hơn trước kia nữa…”

“Trần Minh Thành, anh cút đi cho tôi! Anh mau thả tôi ra!” Thấy anh ta sắp tới gần mình, Hứa Như định giơ chân lên đạp anh.

Trần Minh Thành mỉm cười: “Anh không buông, Hứa Như, em là của anh…”

Lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng động lớn, mắt Hứa Như sáng lên, ngẩng đầu nhìn qua đó.

Một bóng người quen thuộc sải bước đi vào, Lý Thế Nhiên nheo mắt nguy hiểm, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt hung ác nhìn Trần Minh Thành đang tới gần Hứa Như, chỉ riêng ánh mắt này cũng đủ làm Trần Minh Thành cảm thấy mình như bị lăng trì, tay anh ta bỗng run lên, Lý Thế Nhiên đã giơ chân lên, đạp mạnh anh ta xuống sàn.