Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 113: EM NHỚ ANH




Hứa Như cười cười: “Mẹ, không có chuyện gì là tốt rồi.”

“Mấy ngày trước mẹ thật sự rất sợ hãi, nhưng mà lại không muốn để cho con lo lắng, nghĩ rằng qua vài ngày nữa là tốt thôi, không ngờ là những tin nhắn kia càng ngày càng quá đáng, hơn nữa hình như còn nhắc đến tên của con, cho nên mẹ mới lập tức đi báo cảnh sát.” Đến bây giờ trong lòng của Tống Mỹ vẫn còn sợ hãi.

Từ chuyện bị đập nhà, đến bây giờ là điện thoại quấy rối điện thoại, mấy năm gần đây Tống Mỹ chưa từng trêu chọc ai mà có thù hận, chỉ có thể là… bởi vì Hứa Như.

Hứa Như tức giận tái mặt, chẳng lẽ lại là Trần Minh Thành?

Nghĩ đến đây, Hứa Như chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo lan tràn.

Anh ta vậy mà lại trở nên đáng sợ như thế.

Cô xem tin tức gần đây, việc kinh doanh của Tần thị dần dần đã chuyển biến tốt đẹp, nhưng mà bây giờ chức vị tổng giám đốc vẫn còn trống không.

Cô lại tiếp tục xem, là tin tức về chuyện dự định đính hôn của Tần Nhi và Kỳ Chiến.

Có lời đồn rằng Kỳ thị định thu mua Tần thị, mà hai người bọn họ kết hôn với nhau, không thể nghi ngờ gì đây là sự kết hợp vì lợi ích.

Tống Mỹ cũng nhìn thấy, nhưng mà bà ta cũng chỉ biết Trần Minh Thành, kinh ngạc nói: “Ủa, cái thằng đàn ông khốn nạn đã bị đá rồi à?”

“Trần Minh Thành không cứu được Tần thị, người nhà họ Tần tìm kiếm người tốt hơn, không có gì đáng trách.” Hứa Như lạnh lùng nói.

Lúc trước cô còn tưởng rằng nếu như Trần Minh Thành với Tần Nhi chia tay với nhau, cô chắc chắn sẽ là người vui vẻ nhất.

Nhưng mà bây giờ tâm lặng như nước, tất cả cũng chỉ là xem tin tức nhiều chuyện mà thôi.

“Con gái à, con sẽ không hối hận chứ?”

Hứa Như cười cười: “Sẽ không đâu mẹ, con rất may mắn vì lúc trước đã bị Trần Minh Thành đá.”

Mới để cho cô nhìn thấy rõ bộ mặt thật của anh ta.

“Vậy là tốt rồi, con phải ôm thật chặt cái đùi của bác sĩ Lý. Trước đó mẹ còn lo lắng gia tộc nhà họ Lý quá lớn, con sẽ chịu oan ức, nhưng mà nếu như cậu ấy thật sự đối xử tốt với con, thật lòng thích con thì mẹ cũng yên lòng.”

“Bây giờ chúng con rất tốt.” Sắc mặt của Hứa Như không quá tự nhiên.

Trong túi xách còn đang để bộ trang sức mà lúc nãy Lý Thế Nhiên tặng cho cô, có phải là anh đều luôn hào phóng như vậy đối với phụ nữ hay không.

Cô cũng chỉ là một người vợ trên hợp đồng cũng có thể khiến cho anh để bụng như vậy.

Nếu như đây là nằm mơ thì cô không muốn tỉnh lại.

Mấy ngày tiếp theo Tống Mỹ cũng không nhận bất kỳ một cuộc gọi quấy rối nào, Hứa Như về nhà họ Lý, nhìn thấy Lý Thế Nhiên đang ở trong phòng làm việc, cô gõ cửa một cái.

“Có thể tra ra được ai vẫn luôn làm phiền mẹ của em không?” Hứa Như hỏi.

Lý Thế Nhiên khép một phần tài liệu lại, cũng không trả lời mà là vẫy tay kêu Hứa Như đi qua.

Cô bĩu môi, bước đi rất chậm.

Cô còn chưa đi tới gần đã bị cánh tay dài của Lý Thế Nhiên tóm lại, cô liền ngã vào trong ngực của anh.

“Có nhớ anh hay không? Hửm?” Âm thanh trầm thấp của anh rơi vào bên tai của cô, còn cắn cắn lỗ tai của cô.

Hứa Như chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, lúc ngẩng đầu lên trong mắt còn mang theo hơi nước.

Bọn họ cũng chỉ không gặp nhau một ngày một đêm, có điều… hình như là thật sự rất nhớ.

Ít nhất thì tối hôm qua không có Lý Thế Nhiên ở bên cạnh cho nên hơi mất ngủ.

“Không nhớ.” Hứa Như khẩu thị tâm phi trả lời.

Lý Thế Nhiên cười cười xoay mặt của Hứa Như qua, ánh mắt trốn tránh của cô đã bị anh bắt được.

“Hửm? Nếu như gạt anh thì phải biết rõ hậu quả.” Trong lời nói mang theo chút uy hiếp.

Hứa Như dừng lại một chút, nhớ tới mình cũng coi như là đang cầu cạnh anh, giọng nói không khỏi mềm mại hơn: “Em nhớ anh.”

Là thật sự nhớ anh.

Cho đến bây giờ Hứa Như cũng chưa từng nói dối, hiện tại lại thản nhiên nói như vậy, Lý Thế Nhiên nheo mắt lại, lập tức liền chế trụ gáy của cô rồi hôn thật sâu.

Hứa Như đưa tay ý thức ngăn anh lại, nhưng mà đâu phải là đối thủ của Lý Thế Nhiên, cô bị anh đẩy lên trên bàn sách, cả người ngồi ở phía trên.

Tư thế như thế này quá nguy hiểm!

“Lý Thế Nhiên, chúng ta nói chuyện chính đi.” Hứa Như thở phì phò, trong mắt có nước mắt trừng người đàn ông.

Lý Thế Nhiên tới gần, đôi tay ôm lấy cái eo thon của cô: “Ừm, đã tra ra được rồi.”

“Là ai làm?”