Đất đai rộng mênh mông, những ngôi nhà ngay ngắn,
những mảnh vườn xanh tươi, đường giao thông ngang dọc, chó lợn ăn chung, gà vịt
ăn cùng… đây đúng là một "thiên đường" dưới mặt đất.
Thời Tiêu ngồi trên nóc nhà nhìn ra xa, xanh nước
biếc, nước chảy suối reo, hoa cỏ rực rỡ trải dài đến tận chân núi, từng cơn gió
nhè nhẹ thổi đến mang theo hương hoa phảng phất thật dễ chịu.
Tưởng Tiến ngoảnh đầu lại mỉm cười với cô:
- Nơi này không phải thiên đường đâu. Đây chẳng qua là
một ngôi làng nhỏ thuộc huyện Thông Giang, khu vực Xuyên Thiểm, vì vậy thứ em
nhìn thấy chính là cảnh thiên nhiên nguyên sơ, sự nghèo nàn và lạc hậu, giao
thông không phát triển, văn minh chưa tìm đến với họ. Nơi đây chẳng phải thiên
đường gì đâu!
Thời Tiêu bĩu môi nói:
- Tưởng Tiến Tửu, anh vẫn lý trí đến tẻ nhạt như thế.
Đàn ông phải biết phát hiện ra cái đẹp, sự lãng mạn trong mọi hoàn cảnh, như
vậy mới có thể thu hút ánh mắt của con gái!
Mắt Tưởng Tiến sá
ng lấp lánh:
- Diệp Trì rất lãng mạn phải không?
Mắt Thời Tiêu thần ra, cô khẽ cười, tay đưa lên xoa xoa
bụng mình:
- Anh ta còn thực tế hơn cả anh, hoàn toàn là một gã
đàn ông phàm tục bị nhuộm đen bởi tiền tài, tửu sắc. So ra thì Minh Chương lãng
mạn hơn nhiều!
Tưởng Tiến đưa tayỗ đầu cô:
- Có thể nói đến Hứa Minh Chương một cách nhẹ nhàng
như thế, xem ra trái tim em đã từ bỏ được rồi. Chỉ có điều anh nghĩ Hứa Minh
Chương chắc không muốn gặp em.
Mắt Thời Tiêu như tối sầm lại:
- Em với anh ấy có duyên nhưng không có phận, chỉ có
điều giờ nghĩ lại, có lẽ bọn em hoàn toàn không hợp, thỉnh thoảng em nghĩ, cố
chấp là bởi vì không đạt được, nếu như lúc ấy bọn em cứ như vậy mà chẳng có
chút sóng gió gì, có thể cuối cùng tình yêu sẽ nhạt dần, rồi cuối cùng vẫn sẽ
chia tay thôi. Chỉ có điều sẽ không có sự cố chấp trong tình yêu đó mà thôi.
Tưởng Tiến gật gù:
- Có lý! Vì vậy mới nói em mới là một người thực tế.
Em biết không, sự điềm đạm, thực tế từ trong cốt cách hoàn toàn có thể coi là
sự lạnh lùng. Em đa nghi, em không tin, xuất phát từ nội tâm bất định của em.
Thực ra em có từng nghĩ, tình yêu cần phải có sự dũng cảm. Bốn năm trước, em
cũng có dũng cảm, nhưng lại dùng nhầm chỗ. Nếu như em dành sự dũng cảm này cho
Hứa Minh Chương, có thể hôm nay sẽ có một kết cục khác. Vì vậy tình yêu đôi khi
cũng cần có tinh thần bất chấp nguy hiểm mới trở nên đẹp đẽ, mới có thể đạt
được!
Thời Tiêu nhìn ra xa rồi mới cất tiếng:
- Tiền bối, anh có tinh thần ấy không? Vì tình yêu bất
chấp nguy hiểm ấy!
Tưởng Tiến ngây người, đúng thế, bản thân mình chỉ
biết nói lý thuyết suông, chẳng phải bản thân anh lúc này cũng chẳng thể tự
giải quyết được hay sao?
- Chị Thời, chú Tưởng ơi, đến giờ ăn cơm rồi!
Na Na, con gái của trưởng thôn chạy ra gọi hai người.
Tưởng Tiến dở khóc dở cười, liền nhìn Thời Tiêu, vẻ
bất mãn:
- Đã là bà bầu rồi mà còn là chị, mình chưa kết hôn
sao đã thành chú rồi?
Thời Tiêu phì đắc chí nói:
- Điều này cho thấy anh trông rất già, mau tìm vợ đi
thôi, tránh để lần sau chẳng được làm chú mà bị gọi là ông Tưởng đấy!
Tưởng Tiến bẹo má Thời Tiêu một cái, nói:
- Miệng em độc thật đấy! Đi thôi, xuống ăn cơm, ban
nãy lúc anh lên thấy bác gái đang nấu cơm độn cho em đấy!
Thời Tiêu vỗ tay hoan hô: "Nếu ngày nào cũng được
ăn món này, em nguyện ở đây cả đời!"
Tưởng Tiến dìu Thời Tiêu cẩn thận đi xuống, ở đây
người ta thường phơi nông phẩm, chính vì vậy nóc nhà thường là sân phơi lý
tưởng nhất, thế nên cạnh nhà luôn có cầu thang lên nóc nhà, vô cùng thuận tiện.
Những người trong thôn này đều mang họ Doãn, nhà
trưởng thôn cũng không phải ngoại lệ. Nơi đây có khoảng hơn ba mươi hộ dân,
cách đó không xa, ở chân núi bên kia còn có hai thôn nữa. Học sinh của cả ba
thôn cộng lại với nhau tổng thể có một trăm linh năm em, tuổi tác cách biệt
nhưng chỉ chia thành hai lớp.
Bởi vì quanh đây chỉ có trường tiểu học Tưởng Tiến bỏ
tiền ra xây, lấy tên là trường tiểu học Ba Sơn, Thời Tiêu từng hỏi:
- Tại sao lại lấy tên đó?
Tường Tiến ngẩng đầu chỉ vào dãy núi to trước mắt:
- Dãy núi bên đó tên là núi Ba Sơn, qua dãy núi đó là
đến huyện Thông Giang, là căn cứ địa cách mạng của Xuyên Thiểm, đến giờ vẫn còn
doanh trại quân đội đấy!
Trường tiểu học chẳng qua chỉ là một khu khép kín gồm
ba dãy phòng, hai bên là hai phòng học lớn, ở giữa là một văn phòng cho giáo
viên, mặt nghiêng là hai căn phòng, là nơi ở của giáo viên.
Trường học cũng chỉ có hai giáo viên. Một người là một
giáo viên về hưu khoảng năm mươi sáu tuổi, người ở làng bên kia núi. Một người
là sinh viên tốt nghiệp đại học sư phạm tỉnh, tên Doãn Hồng, là người của làng
bên này. Hồi đó sau khi tốt nghiệp đại học, quyết định trở về làng làm giáo
viênDoãn Hồng đã phải chịu đựng áp lực như thế nào, phải từ bỏ những gì, không
cần phải nói ai cũng biết được.
Nếu như bảo bạn tạm thời xa lánh sự huyên náo của
thành phố, đến một nơi thanh tịnh như thế này tĩnh dưỡng vài hôm, thậm chí vài
tháng có thể bạn sẽ làm được. Nhưng với một cô gái trẻ tuổi, từng sống nơi đô
thị phồn hoa náo nhiệt, có điều kiện để ở lại thành phố mà vẫn lựa chọn nơi
này, một ngày, một tháng, một năm… đến giờ đã là năm năm rồi… cần phải có niềm
tin và sự kiên định đến nhường nào?
Doãn Hồng lớn hơn Thời Tiêu ba tuổi, năm nay chưa đến
hai mươi tám nhưng vẫn độc thân, hơn nữa cô là người sống vui vẻ, niềm vui và
sự hài lòng tỏa ra từ tận trong tim.
Cô nói với Thời Tiêu: hồi nhỏ đi học, ngày nào cũng
phải đi bộ ba tiếng đường núi, vì thế phải dậy từ ba, bốn giờ sáng để lên
đường, tối muộn mới về đến nhà. Nhưng cho dù là vậy, trong thôn, người có thể
kiên trì đi học như cô cũng chẳng có nhiều. Lúc ấy cô nghĩ, nếu như trong thôn
cũng có một trường học thì tốt biết mấy, như vậy sẽ không cần phải đi xa, thật
sự quá mệt mỏi!
Vì thế, sau khi biết tin trong thôn đã xây dựng trường
tiểu học nhưng không có giáo viên, cô kiên quyết quay lại. Cô hy vọng những đứa
trẻ trong thông có thể đi học, tìm hiểu thế giới rộng lớn bên ngoài, học tập
kiến thức, từ đó mang lại sự thay đổi cho cái thôn nghèo này.
Lý tưởng mới vĩ đại làm sao. Thời Tiêu lúc này mới
hiểu lời của Tưởng Tiến. So với Doãn Hồng, Tưởng Tiến đúng là không vĩ đại
bằng, còn cô thì càng nhỏ bé, chỉ biết những chuyện yêu đương vụn vặt thường
tình.
Xấu hổ! Thời Tiêu cảm thấy vô cùng xấu hổ. Vì vậy khi
cô Châu bị ốm, tạm thời không thể đi dạy, Doãn Hồng đã đến bảo Thời Tiêu dạy
thay. Thời Tiêu đi dạy học với tâm trạng vô cùng háo hức.
Đứng trên bục giảng cũ nát, nhìn những khuôn mặt "đói"
kiến thức ở bên dưới, Thời Tiêu bỗng cảm thấy vô cùng chua xót. Dạy học cho
những đứa trẻ này cần có sự kiên nhẫn và kĩ năng, bởi vì độ tuổi của các em
khác nhau, khả năng tiếp thu kiến thức cũng khác nhau, trình độ cũng không đồng
đều, nhưng Thời Tiêu cảm thấy rất tự tin.
Hết giờ học, cô bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Tưởng
Tiến đứng trong sân trường đợi cô. nhìn cô từ đầu đến chân, nói: "Anh rất
sợ em cũng thích nơi này, giống như Doãn Hồng, cả đời không muốn rời khỏi đây
nữa!"
Hai người đi ra khỏi sân trường, men theo con đường
nhỏ trở về căn nhà nhỏ nơi Thời Tiêu đang ở.
Tưởng Tiến ở trong nhà trưởng thôn, Thời Tiêu vì không
biết ở đâu nên đã bảo trưởng thôn là muốn thuê một căn nhà trú chân. Ở con dốc
bên cạnh nhà trưởng thôn đã xây cho con trai lớn năm ngoái. Nhà đã xây xong, ở
được mấy hôm thì hai vợ chồng con trai trưởng thôn mang theo con cái đi nơi
khác làm thuê, căn nhà này bỏ không. Thời Tiêu may mắn có chỗ trú chân.
Căn nhà còn rất mới, hơn nữa nằm trên giường còn có
thể nhìn thấy khu rừng canh tươi qua cửa sổ. Thời Tiêu vô cùng hài lòng. Toàn
làm phiền trưởng thôn, cô cũng thấy ngại lắm, do đó Thời Tiêu bắt đầu tự nấu
nướng. Lần đầu tiên tự nấu nướng chiêu đãi Tưởng Tiến, anh gặp một đũa thức ăn,
ăn thử rồi nói: "Khó nuốt quá!"
Thời Tiêu hơi bực mình, ăn thử một miếng, không thể
không thừa nhận là khó ăn thật. Nhưng nhớ lại trước đây, có ở nhà thỉnh thoảng
lại nấu nướng. Diệp Trì ăn sạch trơn chẳng chừa lại cái gì, còn hôn cô và nói:
- Vợ à, cơm ngon quá, ngày mai lại làm cho anh ăn nhé!
Giờ nghĩ lại, chẳng nhẽ khẩu vị của Diệp Trì có vấn
đề? Nhưng lúc ăn ở nhà hàng Cẩm Giang, thức ăn chỉ kém thơm ngon một chút là
anh liền gọi ngày quản lý ra, bảo bê đi làm cái khác.
- Thời Tiêu, em đang nghĩ gì vậy? Sao thừ người ra
thế?
Tưởng Tiến đặt đĩa thức ăn đã xào xong lên bàn, đưa
cho cô đôi đũa:
- Ăn đi, lạp sườn nấm hương, món em thích ăn đấy!
Thời Tiêu gắp một đũa bỏ miệng:
- Tiền bối, tại sao đàn ông các anh đều biết nấu nướng
thế?
Đôi đũa trong tay Tưởng Tiến chợt khựng lại
- Đàn ông bọn anh á? Còn ai nữa? Hứa Minh Chương hay
Diệp Trì?
Thời Tiêu cúi đầu gẩy cơm trong bát, không nói năng
gì, Tưởng Tiến đặt bát xuống, thở dài:
- Thời Tiêu, rối cuộc em định ở đây bao lâu? Có những
chuyện không phải cứ trốn tránh là giải quyết được đâu!
Tưởng Tiến còn định nói gì đó nữa nhưng nhìn khuôn mặt
cúi gằm của cô, anh lại không nén được thở dài:
- Ngày mai anh về, em có đi với anh không, hay là…
- Em sẽ ở lại đây!
Chưa đợi Tưởng Tiến nói hết câu, Thời Tiêu đã nhanh
nhẹn ngắt lời. Tưởng Tiến nhìn cô hồi lâu, lắc đầu nói:
- Thôi thì tùy em, chỉ mong em sớm nghĩ thông suốt!
Ăn cơm xong trời đã tối đen. Ở miền núi tối đến cũng
chẳng có việc gì làm, hai người liền leo lên nóc nhà. Tưởng Tiến nhìn lên bầu
trời, thốt lên:
- Còn nhớ cái lần em kéo anh đi ngắm sao không? Nói
thực lòng, đó là chuyện vớ vẩn nhất mà anh từng làm trong đời. Giờ nghĩ lại,
dường như kể từ giây phút bị em đâm phải, cuộc đời của anh dường như đã thoát
ly khỏi lý trí, vì vậy mới nói, Thời Tiêu à, em đúng là một "tai
họa".
Thời Tiêu bật cười:
- Thế à, lúc ấy em đâu có biết, trong lúc hoang mang
lại đâm phải hotboy của đại học A, đúng là vinh hạnh, vinh hạnh quá!
Tưởng Tiến giơ tay gõ vào trán cô:
- Em còn dám nói nữa à? Bị em đâm phải, anh thì không
sao. Trong khi em ngồi ở đó, ôm đầu gối khóc ầm ĩ, khóc đến thảm thiết. Anh bị
em làm cho phát khiếp, lúc ấy còn tưởng em bị gãy chân rồi cơ. Lúc đến xem thấy
chỉ bị rách chút da, về sau mới biết em không khóc vì cái chân, mà là khóc vì
mối tình đã mất. Nhưng mà làm anh chết khiếp. Lúc ấy, nhìn em khóc thảm thương,
anh đã nghĩ, một cô gái xinh xắn thế này mà lúc khóc sao xấu thế!
Thời Tiêu bĩu môi:
- Khóc mà còn đòi đẹp à!
Tưởng Tiến nhếch môi:
- Chẳng phải trong "Trường Hận Ca" [1] có
nói: "Ngọc dung dịch tịch mịch lệ lan can. Lê hoa nhất chỉ xuân đới
vũ", chứng tỏ vẫn có người khóc đẹp, chỉ có điều nhìn bộ dạng nước mắt
nước mũi tèm lem của em lúc ấy, thực sự khiến người ta "nghẹn lời"
Thời Tiêu giơ nắm đấm giáng vào người anh, sau đó nghĩ
lại cũng không nén được cười.
[1] Của Bạch Cư Di.