Thời Tiêu vốn định hạ quyết tâm sẽ sống yên ổn với
Diệp Trì. Mặc dù trong lòng vẫn chưa hết ám ảnh chuyện quá khứ nhưng cô vẫn
quyết định như vậy.
Thời Tiêu là một cô gái thực tế, những cảnh ngộ gặp
phải trong cuộc sống và tình yêu đã dạy cho cô biết cách chấp nhận, chấp nhận
hiện thực. Hơn nữa Diệp Trì có thể mang lại cho cô sự ấm áp và an tâm, cô muốn
có được cái gia đình này, có được một người chồng che mưa chắn gió cho mình,
mang trong mình đứa con của anh, cứ sống như thế cũng tốt lắm rồi!
Nhưng…
Vẻ u ám trong mắt Thời Tiêu chợt tắt ngấm, hai tay đặt
lên bụng mình trong khoảnh khắc rồi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Phong Cẩm
Phong đang ngồi trước mặt.
Trong mắt cô gái xinh đẹp và sang trọng này luôn ánh
lên sự khinh thường và lạnh lẽo, chẳng chút giấu giếm. Bởi vì yêu, người phụ nữ
này có thể trở nên yếu đuối trước mặt Diệp Trì. Nhưng trước mặt Thời Tiêu, cô
ta luôn là một công chúa cao quý ngự ở trên cao cúi nhìn những kẻ thấp hèn bên
dưới. Ẩn giấu đằng sau cái nhìn khinh bỉ và ác ý chính là sự ghen tỵ, sự ghen
tỵ đến phát điên.
Trên bàn là một xấp ảnh, nhân vật chính là Diệp Trì và
một cô gái trẻ, cô gái rất xinh đẹp, vẻ đẹp cực kỳ cuốn hút, hơn nữa lại rất
trẻ, trông có vẻ chỉ mười mấy tuổi, ăn mặc rất gợi cảm nhưng vẻ mặt rất thuần
khiết. Khi vẻ thuần khiết và sự gợi cảm hòa trộn với nhau luôn khiến đàn ông
không thể kiềm chế, huống hồ là Diệp Trì, trong từ điển của anh ta không bao
giờ có hai từ “chung thủy”. Những bức ảnh chụp lén này tương đối chuyên nghiệp,
từ các góc độ, rõ ràng và sắc nét, vì vậy Thời Tiêu có thể nhìn rõ ánh mắt lả
lơi và dâm đãng, ánh mắt rất quen thuộc, biết bao lần anh ta đã nhìn cô như
vậy, khe khẽ thì thầm “đòi yêu” bên tai cô…
Thời Tiêu bỗng cảm thấy buồn nôn, vội vàng đè chặt cơn
buồn nôn trong cổ họng, không muốn để Phong Cẩm Phong nhìn thấy bộ dạng thê
thảm của mình, nhưng cô vẫn không kiềm chế được mình cầm những bức ảnh kia lên
xem tiếp, giống như muốn chính mắt nhìn thấy tất cả. Mắt Thời Tiêu mở to, không
chớp lấy một cái.
Diệp Trì cúi đầu, tay ôm đầu cô gái, cơ thể hai người
dính sát vào nhau, gần như chẳng còn chút kẽ hở, đôi môi quấn thậm chí có thể
nhìn thấy lưỡi họ đang đan chặt lấy nhau. Thời Tiêu đột nhiên chẳng còn hứng
thú xem tiếp, cô hơi ngoảnh đầu đi, bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời rạng rỡ.
Những cánh hoa mỏng manh bay lất phất trên không
trung, giống như những bông tuyết đang nhẹ nhàng khiêu vũ trong gió, tô điểm
chút sắc hương và mang lại một giấc mộng đẹp cho thành phố ồn ào và huyên náo
này. Những giấc mộng của cô đã vỡ tan, những mảnh vỡ cũng rơi lả tả như những
bông tuyết, chất đầy trong lòng cô, lạnh ngắt.
Phong Cẩm Phong có hơi váng vất, cô chưa bao giờ coi
Thời Tiêu là đối thủ, mặc dù cô ta đã cướp toàn bộ sự chú ý của Diệp Trì, mặc
dù cô ta đã trở thành vợ danh chính ngôn thuận của anh, nhưng Phong Cẩm Phong
chưa bao giờ cảm thấy cô ta xứng đáng trở thành đối thủ của mình. Cô ta có cái
gì chứ? Ngoài cái nhan sắc cũng tàm tạm kia ra, cô ta chẳng có gì hết.
Nhưng trên đời này, nhan sắc là thứ dễ dàng đạt được
nhất, Diệp Trì có thể chung thủy với một người phụ nữ ư? Đừng nói là cô, ngay
cả thượng đế cũng chẳng tin!
Diệp Trì rất lăng nhăng, hơn nữa những người đàn ông
trong giới của họ ai chẳng chơi bời giống hệt như khi chưa kết hôn? Đàn bà
chẳng qua chỉ là “liều thuốc kích thích”, lấy một người vợ môn đăng hộ đối rồi
đôi bên đều giả bộ câm điếc mà sống chung với nhau, đây là một việc hết sức
bình thường trong thế giới của họ, nhưng Diệp Trì lại một mực lấy Thời Tiêu
bằng được.
Mà cô gái này, Phong Cẩm Phong thật không dám tin rằng
cô ta có thể không để tâm đến chuyện này. Hoàn cảnh khác biệt, phương thức sống
cũng khác biệt, quan niệm đương nhiên cũng khác biệt. Phong Cẩm Phong đương
nhiên cũng rất ghen tuông, nhưng đã cảm thấy quen rồi, chỉ cần cô có được một
phần của Diệp Trì là cô đã thỏa mãn lắm rồi. So với việc nhìn Diệp Trì túc trực
bên Thời Tiêu, cô mong thà Diệp Trì cứ lăng nhăng như trước còn hơn.
Nếu như cô là vợ của Diệp Trì, cô sẽ không để tâm mấy
chuyện này, chỉ cần chơi chán rồi biết về nhà là được. Nhưng chắc chắn Thời
Tiêu không thể chấp nhận được những chuyện như thế này.
Ánh mắt của Phong Cẩm Phong rất “độc”, cô ta say đắm
Diệp Trì, đến mức cho dù biết Thời Tiêu đã mang đứa con của Diệp Trì, cô ta vẫn
không chịu từ bỏ. Mà lần này, cô ta đã nắm được điểm yếu chí mạng
Nhưng đối diện với ánh mắt như nhìn thấu tất cả của
Thời Tiêu, Phong Cẩm Phong lại cảm thấy mình thật thê thảm.
Ánh mắt của Thời Tiêu vô cùng trong trẻo, dường như có
thể phản xạ được những khóc khuất tận sâu trong lòng cô, không một chút che
đậy. Hơn nữa Phong Cẩm Phong cũng chẳng nhận được kết quả mà cô ta dự đoán
trước đó, chỉ là một thoáng u ám, ngay sau đó là sự lạnh nhạt, thứ lạnh nhạt ấy
khiến cho Phong Cẩm Phong có cảm giác Thời Tiêu đang xem ảnh của một người xa
lạ.
Thời Tiêu giơ những tấm ảnh lên: “Ảnh chụp rất đẹp,
chỉ có thế này thôi sao?”
Phong Cẩm Phong sững người trong giây lát rồi bật
cười: “Về sau thế nào tôi chẳng cần phải chụp nữa làm gì. Chẳng nhẽ cô không
nhận ra, Diệp Trì như một mũi tên đã được giương lên, không thể không bắn, đây
là chuyện tối qua. Tôi nghĩ Diệp Trì tối qua có về nhà hay không, cô biết rõ
hơn tôi mà!”
Ánh mắt Thời Tiêu bỗng trở nên xa xăm: “Tối qua ư?”
Phong Cẩm Phong đã nhầm rồi, tối qua Diệp Trì có về nhà,
nhưng rất muộn. Qua ba tháng đầu, Thời Tiêu trở nên cực kì ham ngủ, gần như
ngày nào cũng đi ngủ rất sớm, lúc nào người cũng mệt rũ. Diệp Trì bận rộn tiếp
khách nhiều, có hôm rất muộn mới về, trước đó đều gọi cho cô, dặn cô đi ngủ
trước, không cần đợi anh.
Tối qua Diệp Trì gọi điện về nói có một bữa tiệc quan
trọng, sợ sẽ về rất muộn, Thời Tiêu cũng chẳng để tâm mấy.
Nhưng cuộc đời luôn ẩn chứa những sự bất ngờ. Hôm nay
vừa đến chỗ làm việc thì Thời Tiêu nhận được điện thoại của Phong Cẩm Phong.
Đôi khi Thời Tiêu cảm thấy rất khâm phục những người
này, mặc dù cô mới đổi số điện thoại, thế mà những người này đều biết rất rõ.
Bao gồm cả Phong Cẩm Phong, Lục Nghiêm, Hứa Minh Chương và cả Hồ Đình Đình.
Hứa Minh Chương cho đến giờ vẫn chưa đi làm lại, cô
nghe phong thanh thấy bảo anh đã chuyển công tác, Lục Nghiêm hôm ấy có nhắn tin
nói: “Thời Tiêu, đến bệnh viện ngay, Minh Chương nổi điên rồi!”
Thời Tiêu liền tắt máy luôn, cho dù Hứa Minh Chương có
nổi điên thật cô có đến đó cũng chẳng ăn thua gì, tất cả đã thay đổi, cần gì tự
chuốc lấy phiền phức, vung kiếm lên chém một nhát đứt hẳn, bốn năm trước bọn họ
đã cắt đứt rồi, đã đứt hẳn rồi.
Hơn nữa trong bốn năm ấy, anh ta chưa từng ngoảnh đầu
lại, nếu anh ta về sớm hơn, nếu lúc ấy anh ngoảnh đầu lại, tự phát hiện ra tất
cả những điều này, có thể mọi chuyện đã khác nhiều. Nhưng cuộc đời luôn có sự
bỏ lỡ và gặp gỡ. Nếu bỏ lỡ những cái tốt, cứ coi như bạn kém may mắn, gặp phải
những thứ không ra gì, bạn cũng phải chấp nhận sự đen đủi ấy.
Phong Cẩm Phong bê cốc cà phê lên nhấp một ngụm, những
móng tay thuôn dài được vẽ rất cầu kì.
- Thời Tiêu, cô không phải là người trong giới của bọn
tôi, cho dù cô có thai cũng chẳng thay đổi được gì. Diệp Trì cuối cùng vẫn là
Diệp Trì thôi, đã quen với cách sống hơn ba mươi năm nay, sao có thể thay đổi
trong một sớm một chiều, vì vậy…
- Vì vậy chị càng thích hợp với anh ấy hơn tôi phải
không?
Thời Tiêu nhướng mày nói nốt vế còn lại cho Phong Cẩm
Phong, giọng điệu đầy châm chọc. Phong Cẩm Phong bật cười: “Cô không cần phải
châm chọc tôi như thế đâu. Đàn bà yêu rồi ai cũng trở nên thấp hèn, tôi yêu
Diệp Trì, từ nhỏ đến lớn, chưa có bất cứ người đàn bà nào có thể sánh với tôi,
tôi có thể bao dung mọi lỗi lầm của anh ấy, vì vậy, tôi thích hợp với Diệp Trì
hơn cô. Về điểm này, tôi nghĩ chắc cô cũng hiểu rõ!”
Phong Cẩm Phong liếc nhìn Thời Tiêu: “Hơn nữa cô không
yêu anh ấy, nếu như yêu anh ấy, khi nhìn những tấm ảnh này, cô có còn giữ được
lý trí nữa không? Nếu có chỉ có thần thánh, không phải con người. Huống hồ cô
còn là vợ danh chính ngôn thuận của anh ấy!”
Thời Tiêu cười mỉa mai: “Thật lòng cám ơn chị vẫn còn
nhớ được tôi là vợ của Diệp Trì. Tôi còn tưởng chị chỉ mong có thể thay thế tôi
ngay lập tức cơ đấy!”
Điện thoại của Thời Tiêu bất chợt đổ chuông: “Bà xã,
mau nghe điện thoại, bDiệp Trì đã thu âm lại, bắt Thời Tiêu phải để nhạc chuông
như vậy. Lúc này nghe thấy thứ âm thanh này mà Thời Tiêu bỗng thấy thật mỉa
mai. Cô lấy điện thoại ra, chẳng buồn nhìn mà tắt máy luôn và ném vào trong
túi. Cô giơ xấp ảnh lên và nói: “Cái này tặng tôi làm kỷ niệm nhé chị Phong,
chị sẽ được như ý, hãy đợi tin tốt nhé! Có thể không lâu nữa, cái mũ “Diệp phu
nhân” sẽ là của chị rồi!”
Nói rồi cô hơi nhướng người về phía trước, thì thầm:
“Đừng tưởng cái mũ ấy là quý báu lắm, có một điểm chị đã đoán đúng, đó là tôi
chẳng thèm!”
Phong Cẩm Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, trên làn đường
dành cho người đi bộ, thấp thoáng trong những đám đông… Phong Cẩm Phong đột
nhiên cảm thấy cô gái đó thật khó nắm bắt, có được sự bao bọc của Diệp Trì trong
thời gian dài như vậy mà không hề đem lòng yêu anh, đúng là trên đời chỉ có
mình Thời Tiêu.
Thực ra Phong Cẩm Phong đã đánh giá cao Thời Tiêu.
Thời Tiêu đang phải cố gắng chế ngự nỗi đau đớn trong lòng, không muốn để cho
người như Phong Cẩm Phong nhìn thấy. Đấy là sự kiêu hãnh của cô, sự kiêu hãnh
cuối cùng của một người phụ nữ.
Đi qua lối sang đường cho người đi bộ, Thời Tiêu bước
vào một cái công viên nhỏ ở đối diện, giờ là mười giờ hơn buổi sáng, trong công
viên rất náo nhiệt, người tập thái cực quyền, người khiêu vũ, còn có người tập
hát Kinh kịch…
Thời Tiêu kiếm một chỗ ngồi trên khoảnh đất trống,
người phụ nữ ngồi đối diện đang hát cái gì đó, Thời Tiêu không hiểu lắm, nhưng
nghe có vẻ rất thê lương. Nghe mãi, nghe mãi, Thời Tiêu chợt thất thần. Đợi đến
khi cô định thần lại, những người hát kịch, kéo đàn… đều đi hết cả rồi, trong
công viên lặng thinh, chỉ nghe thấy có tiếng chim hót trên cành.
Thời Tiêu cúi đầu nhìn đồng hồ, sắp mười hai giờ rồi,
bụng đã bắt đầu réo òng ọc. Thời Tiêu xoa xoa bụng mình, nhóc con qua ba tháng
đầu đã thôi không hành hạ cô nữa, nhưng mà nó rất ham ăn, Thời Tiêu ăn bao
nhiêu cũng vẫn thấy đói, đói một cái là phải ăn ngay, để lâu là thấy cồn cào
khó chịu.
Bởi vì thế nên lúc nào Diệp Trì cũng chuẩn bị mấy đồ
ăn vặt như bánh quy, bánh mì, sôcôla… linh tinh để trong túi của cô, đói một
cái là mang ra ăn tạm cho đỡ khó chịu đã. Hôm nay cô mải nghĩ ngợi nên quên mất
đứa bé trong bụng. Thời Tiêu liền mở túi, lấy một thanh sôcôla ăn tạm. Ăn rồi
thấy dễ chịu hơn một chút. Cô xoa xoa thì thầm: “Con yêu à, sau này con sống
với mẹ nhé!”
Thời Tiêu cảm thấy mình thật là ngốc, tại sao lại để
cảm giác ấm áp nhất thời khiến cho mụ mị đầu óc, nghĩ rằng có thể sống như vậy
cả đời với một người như Diệp Trì? Anh ta sao có thể mang lại sự yên ổn và an
toàn cho cô? Anh ta còn không đáng tin hơn cả Hứa Minh Chương. Chẳng phải bằng
chứng đã rành rành ngay trước mắt hay sao? Thời Tiêu, mày còn tự ru ngủ đến bao
giờ nữa?
Cô không thể ở chung với người đàn ông như vậy, cô
không thể. Cô không muốn con của cô có một người cha như thế.
Cô còn lờ mờ nhớ rằng tối qua, lúc Diệp Trì về nhà,
bên ngoài trời đã hưng hửng sáng, anh bỗng nhiên không chạy đến ôm hôn cô như
mọi lần mà đi thẳng vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Buổi sáng anh ta còn dậy làm một bữa sáng thịnh soạn
và đưa cô đi làm, mọi thứ dường như vẫn giống với thường ngày. Nhưng giờ nghĩ
kỹ lại, vẫn có thể tìm thấy một chút manh mối.
Thời Tiêu thực chất không hiểu con người Diệp Trì cho
lắm, nếu như muốn chơi, sao còn phải kết hôn? Kết hôn rồi thì thôi, tại sao còn
bắt cô phải sinh con? Đừng nói anh ta yêu cô, Thời Tiêu cảm thấy, nếu như một
người đàn ông yêu một người phụ nữ thật lòng, anh ta tuyệt đối không thân mật
với người phụ nữ khác như vậy.
Nếu như tình yêu của Diệp Trì là như thế, vậy thì nó
thật chẳng đáng một xu.
Nhưng trong lòng Thời Tiêu hiểu rõ, lần này mình không
thể lỗ mãng, phải lên kế hoạch từng chút một, đấu với Diệp Trì không chỉ cần có
dũng khí mà còn phải có trí tuệ. Qua chuyện lần trước, Thời Tiêu đã thông minh
ra rồi.