Thời Tiêu ghét nhất là gì? Ghét nhất là bị uy hiếp, đe
dọa! Bốn năm trước, mẹ Hứa Minh Chương đã dùng chiêu này để ép buộc cô từ bỏ
tình yêu của mình. Bốn năm sau, Diệp Trì cũng dùng chính thủ đoạn này để ép cô
buộc phải theo anh ta về nhà.
Nhà? Trong tim Thời Tiêu, có lẽ lúc đầu cô chỉ coi
mình là một khách ở nhờ, nhưng cũng từng có một thời gian cô thực sự coi đây là
nhà của mình.
Nhà là cái gì? Còn nhớ trong một cuốn tiểu thuyết đã
nói, nhà là nơi mọi người đối xử chân thành với nhau, nhà là một chuyến đi xa
từ
lúc đầu xanh cho đến khi đầu bạc. Nhà là trạm dừng
chân của cuộc đời, cũng là bến cảng tránh bão của chúng ta.
Diệp Trì từng mang lại hơi ấm cho cô, gần như đã ủ ấm
trái tim lạnh giá bao nhiêu năm nay của cô. Nhưng giờ anh đang uy hiếp cô, dùng
Quyên Tử để uy hiếp cô.
Nếu nói đến những người Thời Tiêu quan tâm nhất, ngoài
bố mẹ cô thì chỉ có Quyên Tử. Qua đây cô cũng có nhận thức mới về sự bỉ ổi của
Diệp Trì, hoặc cũng có thể loại người như anh ta đã quen với việc đe dọa người
khác, bởi vì đe dọa có hiệu quả, nắm trong tay quyền lực thao túng trời đất, có
thể khiến cho những dân thường thấp cổ bé họng như cô phải tuân theo mệnh lệnh
của anh ta.
Lúc Diệp Trì cúi xuống thì thầm đe dọa bên tai cô,
Thời Tiêu chợt hiểu ra, cô muốn ly hôn nhưng cô không thể, chỉ cần Diệp Trì
không đồng ý, cả đời này cô và anh ta vẫn bị buộc chặt lấy nhau.
Tri nhân tri diện bất tri tâm, Thời Tiêu giờ nghĩ lại
mới thấy hồi đầu mình đã nghĩ quá đơn giản. Giờ nghĩ lại thấy chuyện chia tay
trong hòa bình với Diệp Trì là điều hoang tưởng.
Thời Tiêu nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa kính, một
buổi chiều hoàng hôn của mùa xuân, những chồi non đang nhú lên trên cành, không
khí phảng phất chút ẩm ướt được nhuộm vàng bởi hoàng hôn.
Cô đã đoán sai, Diệp Trì đã quen với việc đe dọa, thậm
chí còn thích đe dọa người khác. Bởi vì đe dọa khiến cho mọi chuyện đơn giản
hơn nhiều. Cái gì là đê tiện chứ? Trong từ điển của anh ta, chỉ cần có thể đạt
được một cách nhanh chóng, chuyện đê tiện đến đâu cũng chỉ là bình thường. Anh
ta đã nắm được điểm yếu của cô. Anh thậm chí còn hiểu cô hơn chính bản thân cô,
tính tình của cô quá lạnh lùng, anh đã nâng niu cô, chiều chuộng cô như vậy mà
cô vẫn nói đi là đi. Mặc dù lạnh lùng nhưng cô vẫn rất trọng tình, chỉ cần
người khác có bản lĩnh “cắm rễ” trong lòng cô, có thể cả đời này cô sẽ không
bao giờ quên, trọng tình trọng nghĩa, giống như Quyên Tử, giống như gã Hứa Minh
Chương kia.
Diệp Trì khẽ ngoảnh đầu nhìn sang cô: sắc mặt xanh
xao, những cơn gió lạnh bên ngoài thổi vào mặt cô, làm bay những lọn tóc mai
mềm mại, để lộ ra cái tai trắng ngần, giống như một miếng ngọc tinh xảo. Nơi
đây chính là khu vực nhạy cảm của cô, anh biết rõ lắm chứ, lần nào anh cũng mơn
man, liếm láp, khiến cho cô không khỏi rạo rực, bị kích thích rồi cô sẽ ngoan
ngoãn để mặc anh hành sự. Thời Tiêu lúc ấy khiến cho anh có thể lên tận trời
hái sao xuống cho cô.
Nhưng đó chỉ là dục vọng, Diệp Trì thu ánh mắt lại, từ
đáy mắt ánh lên vẻ ảm đạm mà người khác khó phát giác ra, cuối cùng anh cũng
hiểu ra, đó chẳng qua chỉ là dục vọng, thứ mà trước đây anh háo hức theo đuổi,
nhưng giờ đột nhiên anh lại cảm thấy tẻ nhạt, vô vị. Cái anh cần là tình yêu,
anh muốn có tình yêu của Thời Tiêu, muốn trái tim trong lồng ngực của cô khắc
tên anh, chỉ khắc tên anh. Cô phải yêu anh, cô buộc phải yêu anh.
Con người Diệp Trì không đạt được mục đích thì quyết
không chịu thua, chuyện làm ăn cũng thế, mà chuyện tình yêu cũng vậy.
Chiếc xe đỗ vào bãi, tắt máy, Diệp Trì còn chưa rút
chìa khóa ra thì Thời Tiêu đã đẩy cửa xe đi ra. Anh cũng mặc kệ, chỉ cần cô
theo anh về nhà thì mọi chuyện đều dễ nói.
Đồ đạc của Thời Tiêu vẫn ở chỗ Quyên Tử. Cô đi lên cầu
thang trước, lúc Diệp Trì rút chìa khóa thì cô đã lên cầu thang rồi. Anh ái
ngại lắc đầu, lại làm mình làm mẩy đây mà!
Diệp Trì chẳng giận cũng chẳng sốt ruột, chỉ chậm rãi
đi lên thang máy. Thang máy vừa mở đã nhìn thấy Thời Tiêu đứng ngoài cửa, cúi
đầu, mái tóc dài xõa xuống, che mất khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, chẳng thể nhìn
được vẻ mặt của cô. Cô dựa lưng vào tường, chân giẫm giẫm liên tục vào những ô
gạch men dưới sàn, giống hệt như một đứa nhóc chơi chán rồi về đến nhà mới phát
hiện ra quên mang chìa khóa, khiến cho người lớn tức không được mà bực chẳng
xong.
Diệp Trì đi đến đứng trước mặt cô, không buồn mở cửa
mà đưa hai tay nâng đầu cô lên. Anh phải dùng sức bởi cô đang dỗi, một mực
không chịu nghe theo lời anh. Bị Diệp Trì nâng mặt lên, Thời Tiêu không thể
không nhìn thẳng vào mặt anh ta. Hai người đứng rất gần nhau, hơi thở của anh
phả vào mặt cô. Thời Tiêu bất lực nhắm chặt mắt lại, không thèm nhìn Diệp Trì.
Anh khẽ cười, cúi xuống, nhẹ nhàng hôn vào đôi môi mà anh đang nhớ cồn cào.
Anh không nôn nóng, chỉ đặt lên môi Thời Tiêu một nụ
hôn, rồi một nụ hôn nữa… giống như là chuồn chuồn đậu nước, nhẹ nhàng và dịu
dàng.
Thời Tiêu không khỏi sởn gai ốc sợ hãi, đối với những
hành động thân mật của Diệp Trì, cô bắt đầu có bản năng phản kháng. Đêm ấy đã để
lại ký ức sâu đậm với cô, nhưng phản kháng sẽ mang lại điều gì? Thời Tiêu càng
thêm sợ hãi. Cô nhắm chặt mắt lại để mặc cho anh hôn, hết cái này đến cái khác,
cảm giác anh đã dừng lại, hồi lâu không có động tĩnh gì, Thời Tiêu thử mở mắt,
vô tình bắt gặp đúng ánh mắc của anh. Cô cứng đờ người như một tên tù binh bị
bắt giữ.
Diệp Trì nhìn cô rất lâu, lâu đến mức cái đèn cảm ứng
âm thanh trên trần nhà đã tắt rồi mà anh vẫn nhìn cô. Cùng với tiếng nói của
anh vang lên, cái đèn liền bật sáng trở lại: “Tiêu Tiêu, em không thắng được
anh đâu em biết không? Từ nhỏ đến lớn, chẳng có ai thắng được Diệp Trì này, giờ
em mới hối hận không thấy quá muộn hay sao? Hồi đó em đã dây vào anh, đã lấy
anh rồi, thế thì cả đời này em sẽ là của anh, của Diệp Trì này. Nói thế nào
nhỉ, sống thì nằm chung giường, chết nằm chung một mộ. Vì vậy nếu có ý nghĩ
khác, tốt nhất em nên từ bỏ cho sớm! Vô ích thôi!”
Diệp Trì thả cô ra, lấy chùm chìa khóa của cô trong
túi quần ra, đặt vào tay cô.
- Giờ thì mở cửa đi, chúng ta về nhà thôi!
Nói thực lòng, Thời Tiêu thật sự muốn vứt chùm chìa
khóa ấy vào mặt anh ta. Người đàn ông này thật vô liêm sỉ, bỉ ổi, độc đoán,
hoàn toàn không biết tôn trọng người khác, ý muốn của người khác đều phải thực
hiện theo ý anh ta.
Nhưng cô biết Diệp Trì là người nói được làm được. Cả
đời này cô sẽ bị ràng buộc với anh ta, trừ phi anh ta chán trước, từ bỏ trước,
muốn ly hôn với cô. Thời Tiêu đứng yên nhìn anh ta, ngọn lửa tức giận như đang
nhảy nhót trong đôi mắt. Diệp Trì mỉm cười, ôm cô vào lòng, nắm chặt bàn tay
cô, cắm chìa khóa vào ổ rồi mở cửa, kéo cô vào bên trong. có hơi bừa bãi, bên
cạnh tủ đựng giày có một chậu cây bị ném vỡ, cây bị bật cả rễ, đất rải ra khắp
nhà.
Diệp Trì cúi xuống ôm cô vào nhà: “Lát nữa anh sẽ xử
lý em!”
Thời Tiêu vùng vẫy vài cái bị Diệp Trì đánh vào mông.
Anh cúi xuống thì thầm: “Em mà còn chống cự nữa là anh không nhịn được nữa đâu
đấy!”
Thời Tiêu nhạy cảm nhận ra bộ phận nào đó ở bên dưới
cơ thể anh ta đang cứng lên. Cô cắn chặt môi, cụp mi xuống, không thèm nhìn anh
ta.
Người đàn ông này không bao giờ che giấu dục vọng của
mình, hơn nữa chỉ cần anh ta muốn là nhất định phải có cho bằng được, Thời Tiêu
hiểu rất rõ điều này, nhưng hiện giờ cô vẫn còn cảm thấy ám ảnh với chuyện này.
Diệp Trì cũng biết điều đó. Trên đường đi anh đã nghĩ,
dù gì Thời Tiêu cũng không giống như những người đàn bà mà anh từng chung đụng,
cô giống như là một bông hồng được lớn lên trong lồng kính, chưa từng trải qua
sương gió, cho dù trước anh có một Hứa Minh Chương, nhưng lần đầu tiên của cô là
dành cho anh, cô vẫn còn non nớt, anh có thể nhận ra được điều đó rất rõ ràng.
Tối hôm ấy anh thực sự quá tức giận, bị cơn ghen tuông
gặm nhấm đến phát điên lên. Lúc ấy anh đã nghĩ, hóa ra cô không chỉ thuộc về
mình, cái cơ thể ở bên dưới mình đã từng thuộc về một người đàn ông khác. Có
thể họ đã hôn hít, sờ soạng, hoặc có thể…
Diệp Trì không phải kẻ ngốc, đã lâu như vậy mà cô vẫn
chưa quên được một người đàn ông, vậy thì chắc chắn hai người đã từng rất thân
mật. Không cần nghĩ cũng có thể đoán ra, mặc dù vẫn giữ được “cái màng” mỏng
manh kia, nhưng những chuyện thân mật khác, có lẽ hai người cũng chẳng thiếu,
dù gì họ cũng đã yêu nhau.
Yêu nhau, đây là điều mà Diệp Trì cảm thấy khó chịu
nhất. Cô đã từng yêu, có thể giờ trái tim vẫn còn yêu. Hứa Minh Chương thì càng
khỏi phải nói rồi, chỉ cần thấy ánh mắt anh ta nhìn Thời Tiêu là có thể biết
anh ta yêu cô biết nhường nào, lưu luyến cô biết bao nhiêu.
Thực ra Diệp Trì cũng rất sợ, nếu như hai người họ yêu
nhau thế thì anh ngăn cản họ có nghĩa lý gì? Vì vậy anh phải điều tra, phải làm
rõ chuyện quá khứ của hai người, biết địch biết ta trăm trậnăm thắng. Diệp Trì
tôn thờ câu nói này, hơn nữa anh ta cũng rất muốn biết nếu như Hứa Minh Chương
đã không thể từ bỏ, vậy tại sao hồi ấy lại chia tay?
Trước mắt, quan trọng nhất vẫn là Thời Tiêu. Rõ ràng
cuộc bạo hành đêm qua đã để lại “di chứng” cho cô. Nếu nói Diệp Trì có điều
phải hối hận thì đây đúng là điều khiến anh hối hận nhất. Nếu như biết cô không
thể gạt bỏ chuyện cũ, lúc ấy có chết vì tức anh cũng tuyệt đối không làm như
vậy. Diệp Trì thở dài, đặt Thời Tiêu lên giường, xoa xoa đầu cô: “Anh đi chuẩn
bị nước tắm cho em, em tắm rửa trước, anh xuống nhà nấu cơm, vẫn còn canh gà,
anh nấu cho em ít mì nhé!”
Thời Tiêu nhìn thấy Diệp Trì như thế này chợt thấy
trong lòng khó chịu. Cô tự nhủ mình không thể mềm lòng. Cô ngoảnh đầu nhìn ra
ngoài cửa sổ, những căn nhà ở bên ngoài đều đã tắt đèn.