Diệp Trì nghe thấy tiếng tút tút vọng từ đầu dây bên
kia, sững người vì kinh ngạc, sau đó mới lắc đầu bật cười: cô nàng này bị mình
chiều hóa hư, từ chỗ làm mình làm mẩy chuyển sang ngang nhiên chống đối rồi.
Cũng may là anh đã thầm dặn dò trước với lãnh đạo cục
cải cách và phát triển của cô rồi, chắc họ sẽ không làm gì quá đáng. Vừa ngẩng
đầu lên đã thấy Cẩm Phong đang nhìn anh chằm chằm:
- Thời Tiêu à?
Cẩm Phong hời hợt hỏi một câu, thấy anh gật đầu liền
đứng dậy, lấy áo khoác ngoài vắt lên cánh tay: “Đi thôi!”
Cô luôn cố gắng che giấu tâm trạng của mình, đưa tay
lên giả vờ xem đồng hồ: “Mới có chín giờ, sớm thế này đã về khách sạn thì chán
chết, hay là đi uống một ly đi!”
Diệp Trì liếc nhìn cô, gặp Cẩm Phong ở thành phố ven
biển này hoàn toàn là ngẫu nhiên.
Sau khi các quy định mới về ngành bất động sản được
đưa ra, hầu hết các nhà đầu tư trong cả nước đều nhắm vào những khu vực ở vành
đai hai và ba. Diệp Trì cũng vậy. Không thể nói các khu vực ở vành đai một
không kiếm ra tiền, nhưng dưới hàng loạt các quy định như vậy, lợi nhuận cũng
giảm đến mức thấp nhất, muốn duy trì được lợi nhuận chỉ còn cách mở rộng thị
trường ra bên ngoài.
Sở dĩ Diệp Trì chọn thành phố ven biển này để tiến
hành hạng mục tiếp theo, nói thực lòng, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì Thời
Tiêu. Thực ra Thời Tiêu chẳng có chút tế bào văn nghệ, lãng mạn nào, sở thích
có lẽ là chơi điện tử, nếu ở cùng với cô nhóc An An, chắc cả hai có thể ngồi lì
một chỗ chơi điện tử suốt cả ngày. Thế mà không biết cô nàng moi ở đâu ra một
bài thơ của Hải Tử, đọc mấy câu: “Tôi có một căn nhà, Nằm sát bên bờ biển, Tuyệt
đẹp!”. Lúc đọc câu thơ ấy, hai người đang ngồi ở phòng khách. Chẳng mấy khi có
được ngày nghỉ, cô cầm điều khiển, ngồi xem một tiết mục trên truyền hình, anh
mang laptop ra, ngồi cách cô không xa, xử lí một vài công việc, thời gian gần
đây khá nhiều việc.
Diệp Trì vô cùng kinh ngạc, chẳng mấy khi cô lại yêu
văn nghệ như thế. Ánh nắng mặt trời ấm áp ban trưa xuyên qua rèm cửa, phủ lên
người cô những chùm ánh sáng dịu dàng, khiến toàn thân cô sáng lên, trong veo
và lấp lánh
Cô mặc áo sơ mi của anh, tay áo xắn lên cao, vạt áo
rất dài. Cô ngồi trên thảm, bên dưới mặc một chiếc quần lót hoa thấp thoáng
dưới tà áo, mái tóc buông xõa, rất gợi cảm, còn sexy hơn bất kì người phụ nữ
nào, sexy đến chết người.
Chỉ nhìn bộ dạng ấy thôi là biết ngay hai người vừa
làm gì. Thông thường, chỉ cần hai người ở nhà, Diệp Trì tuyệt đối không tha cho
cô. Vận động là nguồn gốc của sự sống, đương nhiên cô nàng mới đầu lúc nào
chẳng chống cự một hồi. Nhưng đối với Diệp Trì, đây là khúc dạo đầu giữa hai vợ
chồng với nhau.
Diệp Trì rất thích cô ăn mặc kiểu này, cảm giác từ đầu
đến chân cô đều thuộc về anh, đây là người phụ nữ của anh, vợ của anh.
Còn về phía Thời Tiêu, kể từ hồi phát hiện ra mặc quần
áo của Diệp Trì còn thoải mái hơn cả mặc quần áo thể thao, thế nên cô đã thay
đổi sở thích, ở nhà toàn mặc như thế này. Bởi vì không biết áo sơ mi và quần
lót của Diệp Trì làm bằng chất liệu gì mà mặc lên người lại thấy dễ chịu vô
cùng; cô hoàn toàn không biết mình ăn mặc kiểu này lại vô cùng sexy trong mắt
đàn ông.
Diệp Trì khẽ nhếch môi cười. Thời Tiêu lúc ấy đẹp đến
mê hồn, anh cảm thấy cô lúc này còn đẹp hơn, mê hồn hơn cả khi hai cơ thể hòa
quyện vào nhau.
Vì vậy lần đầu tiên nhìn thấy tập tài liệu về thành
phố này, anh đã để mắt đến. Ở đây không chỉ có biển xanh biếc mà còn có nền văn
hóa nhân loại phong phú. Câu slogan quảng cáo cho việc khai thác địa ốc ở đây
là: “Tôi có một căn nhà, Nằm sát bên bờ biển, Tuyệt đẹp!”. Anh muốn tặng cho
Thời Tiêu một nơi có địa hình tốt nhất, tầm nhìn tuyệt vời nhất. Có thể sang
năm, hai người sẽ tổ chức kỷ niệm ngày cưới ở đây.
Có suy nghĩ này trong đầu, đột nhiên Diệp Trì lại phát
hiện đấy chính là động lực lớn, còn lớn hơn cả món lợi nhuận kếch xù. Anh say
mê như ma nhập, đích thân đến tận nơi này để xem xét môi trường, đưa ra những yêu
cầu rất khắt khe của mình. Tất cả chỉ bởi một câu nói của Thời Tiêu, cùng với
hình ảnh tuyệt mỹ của cô vào khoảnh khắc ấy.
Hôm qua, lúc động thổ, anh bỗng cảm thấy cảm động khó
nói nên lời, có cảm giác như mình đang tận tay gieo một hạt giống, đang ân cần
chăm sóc chờ ngày hạt giống nảy mầm, phát triển và ra hoa.
Nghĩ đến đây, anh chợt muốn về nhà ngay lập tức, liền
ngoảnh đầu nói với Cẩm Phong: “Thôi, giờ anh phải về nhà!”
Cẩm Phong không khỏi giật mình, tưởng mình nghe nhầm:
“Anh bảo đi đâu cơ?”
Diệp Trì mỉm cười, lấy điện thoại ra, ấn phím rồi nói:
“Chuẩn bị ngay cho tôi một chiếc xe, tôi phải về nhà!”
Cẩm Phong trợn tròn hai mắt nhìn Diệp Trì lái xe đi.
Cô đứng ngây ra ở bên đường, mãi không thể định thần lại. Gió biển phả vào mặt
cô, thoáng lạnh khiến cô rùng mình, nhưng làm sao có thể lạnh bằng cảm giác
trong tim cô lúc này. Sự ghen tị bùng lên trong lòng Cẩm Phong. Tại sao Thời
Tiêu lại may mắn đến thế, cô ta dựa vào đâu, cô ta có tư cách gì? Cô ta thậm
chí chẳng yêu Diệp Trì, cô ta không xứng được Diệp Trì yêu như vậy, cô ta không
xứng!
Cẩm Phong cảm thấy mình quá thê thảm, đường đường là
một đại tiểu thư nhà họ Phong, thế mà lại đi yêu đơn phương Diệp Trì, thậm chí
còn vắt óc nghĩ đủ mọi lý do để được gặp anh, để có cơ hội tiếp cận anh, chỉ
đáng tiếc là tất cả đều vô dụng, cô thậm chí còn chẳng nhận được một ánh mắt
của anh.
Tại sao Thời Tiêu có thể làm được còn cô thì không? Cô
không tin cuối cùng mình lại thua con ranh ấy. Cô vẫy xe, trở lại khách sạn lấy
hành lý. Ở cái thành phố ven biển khỉ ho cò gáy này, không có Diệp Trì, cô
chẳng muốn ở lại dù chỉ một giây.
Thời Tiêu uống hơi nhiều. Lúc ăn cơm đã uống rượu Mao
Đài nặng, đến khi đi hát lại gọi mấy chai rượu Hoàng Gia, chị Điền với mấy
người ham “của chùa” cứ bán mạng mà uống, nói rằng rượu này rượu kia đắt lắm.
Chị ta uống một mình thì chẳng nói làm gì, còn nhất quyết kéo cả Thời Tiêu uống
cùng. Uống bao nhiêu Thời Tiêu cũng chẳng nhớ rõ, về sau lại mở một chai vang,
cuối cùng kết thúc bằng bia.
Nào đỏ, nào trắng, nào tây, nào ta… trộn lẫn với nhau.
Thời Tiêu bắt đầu không chịu nổi. Nhưng lúc giải tán, cô vẫn có thể giữ được
phong độ. Thực ra Thời Tiêu đúng là một kì nhân, lúc mới uống say thì ngoan
lắm, cô bảo làm gì là làm nấy, vô cùng đáng yêu, những người không biết rõ còn
không biết là cô say. Trưởng phòng Châu là một người trong số ấy. Nhìn thấy
Thời Tiêu chỉ hơi đỏ mặt, hành động, lời nói vẫn rất bình thường, lại biết Hứa
Minh Chương và cô là bạn cùng trường, đã quen biết nhau từ lâu nên yên tâm để
Hứa Minh Chương đưa cô về nhà.
Ban nãy Hứa Minh Chương đã nhìn ra cô uống hơi nhiều.
Thời Tiêu mà uống nhiều thường trở nên hay cười, đôi mắt cong lên, ánh mắt sáng
lấp lánh, vô cùng hấp dẫn. Hồi đó anh cũng bị chính đôi mắt ấy hút hồn, như bị
lún vào đầm lầy, đến tận ngày hôm nay vẫn chưa thoát ra được.
Xe xuống khỏi cầu vượt, Hứa Minh Chương liếc nhìn đồng
hồ, đã hai giờ rưỡi rồi, kể từ lúc lên xe cho đến giờ, cô không nói một câu
nào, không khí trong xe vô cùng ngột ngạt.
Anh mở cửa xe, làm gió đêm ùa vào. Cuối tháng hai,
luồng gió hơi lạnh nhưng có thể thổi đi sự ngột ngạt trong xe. Hứa Minh Chương
vẫn cảm thấy vô cùng bức bối và căng thẳng, anh không thể định nghĩa nổi cảm
giác của mình lúc này. Anh với tay rút một điếu thuốc, ngậm vào miệng, châm lửa
rồi rít một hơi thật sâu: “Địa chỉ?”
Lúc này Thời Tiêu đã ngấm men rượu, cảm thấy đầu óc mơ
mơ màng màng, trước mắt như mờ đi, nhắm mắt lại mới thấy dễ chịu một chút, hoàn
toàn chẳng nghe thấy Hứa Minh Chương nói gì. Anh hỏi hai tiếng mà không thấy cô
đáp lại liền ngoảnh đầu nhìn cô. Ánh đèn màu lấp lánh chiếu vào gương mặt nhỏ
nhắn của cô, có vẻ gì đó rất xanh xao. Đôi lông mày nhíu chặt, đôi mắt khép
lại, nhưng không phải là ngủ, đôi hàng mi dài và cong khẽ rung rinh, bên dưới
cái mũi nhỏ nhắn là đôi môi đỏ mọng. Anh thậm chí còn nhớ như in hương vị, sự
mềm mại và hương thơm của đôi môi ấy.
Hứa Minh Chương chợt thấy khát nước, chân đạp thắng,
dừng lại bên đường, với tay mở tủ lạnh trong xe, chộp lấy chai nước khoáng, vặn
nắp và tu hết nửa chai.
Hành động này của anh khiến Thời Tiêu mở mắt nhìn anh,
có vẻ gì đó rất mơ hồ. Cô nhìn anh hồi lâu rồi đột nhiên nhoẻn miệng cười: “Hứa
Minh Chương, anh về thật rồi! Mẹ kiếp, anh còn về làm gì nữa? Sao anh không
chết luôn ở bên nước ngoài, mãi mãi đừng quay lại nữa? Anh biết không, mãi mãi
đừng về nữa!”
Trong lúc Hứa Minh Chương đang ngẩn người ra thì Thời
Tiêu đã đẩy cửa ra và bước xuống xe, lảo đảo đi ra giữa đường. Anh giật nảy
người, vội vàng xuống xe, ôm lấy cô, tránh được một chiếc xe lao vụt qua.Cửa
kính xe từ từ hạ xuống, từ bên trong thò ra một cái đầu hỏi: “Mẹ kiếp, muốn
chết à?”
Thời Tiêu giậm chân gào lên: ông muốn chết thì có! Tôi
đang sống tốt thế này, còn lâu mới muốn chết nhé!”
Hứa Minh Chương dở khóc dở cười, vội vàng vừa ôm vừa
kéo cô vào bên đường. Cô nôn khan hai tiếng rồi “ọe”, sau đó gục đầu vào gốc
cây vệ đường mà nôn thốc nôn tháo.
Hai ngày nay không có Diệp Trì ở nhà, Thời Tiêu chẳng
ăn uống gì mấy, ăn cũng chẳng thấy ngon, cứ cảm thấy khó chịu, lại không dám
nói với anh. Con người anh ta cứ thích chuyện bé xé ra to, có chút bệnh vặt
cũng làm toáng lên khiến ai cũng biết. Thời Tiêu rất ngại chuyện này.
Do đó, bụng rỗng mà uống rượu càng thêm khó chịu. Hứa
Minh Chương đưa tay ra vỗ vỗ vào lưng cô, đưa cho cô chai nước bảo cô súc
miệng, không khỏi cằn nhằn: “Em uống lắm như vậy làm gì, em quên là sau khi
uống rượu bộ dạng mình ra sao rồi à? Rượu là của người ta, dạ dày mới là của
mình…”
Thời Tiêu chẳng chút nể nang, hất tay anh ta ra, ngồi
bệt xuống bồn hoa ven đường, ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Minh Chương: “Anh chớ có ở
đây mà giả bộ, chẳng phải anh hận tôi thấu xương ư? Anh thanh cao, anh thanh
cao mà đi bám lấy Hồ Đình Đình!”
Những đường gân trên trán Hứa Minh Chương giật giật,
anh biết cô say rồi, không nên so đo với cô làm gì, nhưng lúc này cô còn lôi
chuyện này ra để chửi anh khiến anh thực sự không thể nhẫn nhịn được. Anh gần
như nghiến răng trèo trẹo: “Em nói thế là có ý gì? Bốn năm trước em vì Tưởng
Tiến mà đá anh, anh chấp nhận. Anh biết em và Tưởng Tiến chia tay nhau rồi, vội
vã từ nước ngoài quay về đây. Còn em thì sao? Em đối xử với anh như thế nào?
Anh đến chết vẫn yêu em, anh bám Hồ Đình Đình chẳng qua là để gặp được em. Mẹ
kiếp, anh đê tiện quá phải không? Em hài lòng rồi chứ? Trong lòng em thoái mái
rồi chứ, vui rồi chứ?”
Thời Tiêu sững người, một cơn gió lạnh thổi qua khiến
cô chợt rùng mình. Nôn hết rượu trong bụng ra, cô cũng dần tỉnh táo hơn. Giữa
hai người có quá nhiều trở ngại, bố mẹ của anh, giờ còn cả Diệp Trì. Đúng thế!
Diệp Trì! Nghĩ đến Diệp Trì, Thời Tiêu hoàn toàn tỉnh táo. Cô đứng phắt dậy,
khẽ nói: “Đi thôi!”
Cô tự mở cửa xe rồi ngồi vào trong. Hứa Minh Chương
siết chặt nắm tay, đấm mạnh vào gốc cây đầy bất lực.