Từ Tam Á trở về cũng đã sắp hết năm, cơ quan Thời Tiêu
bắt đầu phát thưởng cuối năm. Mặc dù Thời Tiêu mới đến chưa đầy một tháng nhưng
cũng được “vụ mùa lớn”.
Thời Tiêu cũng cảm thấy hơi phấn khởi, lúc trước làm
việc ở bộ phận kế hoạch hóa gia đình, đã chẳng có màu mè gì thì thôi, đến Tết,
quà cáp người ta phát cho bạn toàn là những thứ người khác đã chọn chán chê rồi
còn thừa lại, đâu có gi
ng như bây giờ, Thời Tiêu chẳng phải bận tâm chuyện
gì, thậm chí còn có người mang đến tận nhà cho cô.
Nhưng sau khi kích động, Thời Tiêu thực sự có chút
lúng túng. Chỗ “củi gạo dầu muối” này, nhà cô thực sự không dùng hết. Anh chàng
Diệp Trì cực kỳ kỹ tính, gạo phải ăn có chất hữu cơ, rau phải là loại không có
chất hóa học gây hại, dù sao, những đồ ăn này đều do Tiểu Lưu cách mấy ngày lại
cho người mang đến.
Trừ phi thật cần thiết, nếu không Diệp Trì chẳng bao
giờ đụng đến những thứ người khác mua. Nói thật lòng đúng là rất ngon. Thời
Tiêu vốn không phải là người kén ăn, nhưng ăn quen gạo ở nhà rồi, cô bỗng thấy
gạo của nhà ăn khó nuốt, thói quen đúng là một điều đáng sợ!
Nhìn đống đồ ngồn ngộn này, Thời Tiêu nhíu mày, đăm
chiêu suy nghĩ nên làm thế nào? Chị Điền liền nhiệt tình nói: “Thời Tiêu à, lát
nữa lãương nhà chị lái xe đến, hay là để anh chị chở giúp em về nhà nhé!”
Chị Điền này cũng ranh mãnh lắm, ai chẳng biết Thời
Tiêu hiện giờ là chị dâu của phó thị trưởng, là con dâu trưởng của nhà họ Diệp,
thường ngày muốn tiếp cận Thời Tiêu mà không có cơ hội, vừa chộp được thời co
liền thể hiện ngay.
Thời Tiêu vội vang từ chối, ngần này thứ mang về nhà,
sau lại mang đi thì càng thêm phiền phức. Ngẫm nghĩ hồi lâu, cô gọi luôn cho
Quyên Tử. Bố mẹ Quyên Tử và bố mẹ Thời Tiêu đều là công nhân trong phân xưởng,
hai nhà lại gần nhau, quan hệ khá thân thiết, mà Quyên Tử lại thuê nhà ở ngoài
một mình, những đồ này mà chia cho ba nhà cũng chẳng còn lại là bao.
Chẳng ngờ lúc đến, Quyên Tử còn dẫn theo một “cửu vạn”,
chính là Tả Hồng. Thời Tiêu không khỏi bối rối, anh chàng Tả Hồng này là người
thế nào mà Quyên Tử dám sai bảo như thế?
Tình huống ngại ngùng nhất vẫn còn ở phía sau. Lúc Tả
Hồng xắn tay áo vác bao gạo lên, đúng lúc ấy phó chánh án Chu của tòa án đi qua,
vội vàng chạy đến đỡ lấy. Đường đường là một phó chánh án của tòa án, thế mà
lại phải vác bao gạo ấy ra khỏi tòa nhà văn phòng, thật là mất hình tượng. Tả
Hồng hoàn toàn chẳng mất chút sức lực nào, chẳng bao lâu sau, mấy nhân viên của
tòa án thường ngày mặt mũi vẫn lầm lì khó gần đều chạy đến phòng hành chính bê
đồ xuống xe, còn khách khí nói làm vậy là vinh hạnh của bọn họ.
Thời Tiêu ngồi trên xe của Quyên Tử, tay chống cằm,
cảm thấy mình vừa làm một chuyện hết sức ngu xuẩn, tại sao lại quên mất Quyên
Tử là một người coi trời bằng vung cơ chứ?
Quyên Tử ngồi ở ghế phụ lại còn vui vẻ nói: “Tả thiếu
gia giỏi thật, quen biết rộng thế!”
Tả Hồng xoay vô lăng, rẽ lên đường vành đai hai, đắc
chí nói: “Chứ còn gì! Phó chánh án Chu ban nãy chính là lính của bố anh ngày
trước, đã mấy năm không gặp rồi, leo cũng nhanh gớm. Quyên Tử, chúng ta thay xe
nhé, con xe này già giá yếu quá rồi!”
Quyên Tử trừng mắt: “Đừng có thể hiện anh là đại gia
trước mặt dân thường chúng tôi, chiếc xe này trả góp, còn chưa trả hết tiền
đấy!”
- Anh tặng em một chiếc, thế nào?
- Stop ngay, chúng ta chẳng qua chỉ là bạn bè bình
thường, đừng có thân thiết quá! Hơn nữa chị đây lại thù bọn nhà giàu! Mà nói đi
cũng phải nói lại, Thời Tiêu, lúc đầu cậu thi vào làm công chức, tớ còn bảo cậu
dở hơi, không ngờ làm công chức cũng ngon thế! Những thứ này hai nhà chúng ta
ăn nửa năm cũng chưa chắc đã hết, tiết kiệm được ối tiền! Các cụ chắc là mừng
lắm đấy! À phải rồi, tớ không nhìn rõ, bộ phận của cậu là bộ phận gì thế?
- Cụ cải cách và phát triển, phòng hành chính!
Tả hồng một tay móc thuốc lá trong túi ra, vừa ngậm
vào miệng, còn chưa kịp châm lên đã bị Quyên Tử nhanh tay giật lấy, ném ra
ngoài cửa sổ: “No smoking!”
- Được rồi, được rồi! Bà cô tổ ơi, anh không hút là
được chứ gì. Thời Tiêu làm ở bộ phận đó là chỗ ngon nhất trong ủy ban thành phố
đấy, màu mè nhiều lắm, chuyện này em không hiểu đâu…
sau khi chuyển hết cho hai nhà, chỗ còn lại chuyển
sang chung cư nơi Quyên Tử đang ở. Xong việc, Tả Hồng thậm chí chưa kịp uống
ngụm nước đã bị Quyên Tử đuổi về. Thời Tiêu đứng cạnh nhìn mà thấy ngại thay.
Căn hộ Quyên Tử ở là một căn chung cư hai phòng ngủ,
nói chung cũng không đắt lắm. Có một phòng ngủ là để dành cho Thời Tiêu thỉnh
thoảng đến ở. Kể từ lúc Thời Tiêu lấy chồng, căn phòng ấy vẫn để trống.
Quyên Tử bê hai cốc cà phê ra, đưa cho Thời Tiêu một
cốc. Cô đón lấy rồi cười bảo: “Cậu với Tả Hồng thân nhau như thế từ khi nào
vậy? Có phải đã làm chuyện vụng trộm gì sau lưng tớ không hả?”
Quyên Tử phì cười: “Anh ta bám tớ từ hai tháng nay,
tâm địa của anh ta bà cô này đã đọc vị ra từ lâu rồi, chuyện vụng trộm thì hiện
nay chưa có, tương lai nếu có thì là tớ chơi anh ta thôi!”
Thời Tiêu suýt chút nữa thì phun hết cà phê ra ngoài,
nhưng ngẫm nghĩ lại cũng thấy có lý. Quyên Tử nhìn Thời Tiêu hồi lâu, nói chẳng
chút thiện cảm: “Gần đây cuộc sống vợ chồng có vẻ hòa hợp nhỉ, nhìn mặt cậu
hồng hào thế kia, lần trước có một tờ báo lá cải đã xếp hạng các đại gia nổi
tiếng về chuyện đó, người đứng đầu chính là Diệp thiếu gia nhà cậu đấy! Thế
nào, tiết lộ cho chị em nghe xem nào, một tối mấy lần?”
Thời Tiêu đỏ bừng mặt, lườm Quyên Tử một cái rồi cúi
đầu nhìn đồng hồ để che đi vẻ thẹn thùng: “Tớ phải đi đây, hôm nay phải về nhà
ăn cơm, tớ phải về sớm một chút!”
Đi ra chỗ thay giày, cô liền ngẩng đầu nhìn Quyên Tử:
“Tả Hồng có vợ chưa cưới rồi, Diệp Trì nói sang năm sẽ cưới!”
Quyên Tử ngẩn người rồi gật đầu: “Tớ biết, cậu đừng
lo!”
Quyên Tử đứng bên cửa sổ, nhìn theo cái bóng của Thời
Tiêu ở bên dưới, đột nhiên có cảm giác đời người thật khó dự đoán. Hồi đó cô
thực sự tin rằng Hứa Minh Chương sẽ là chân mệnh thiên tử của cô bạn mình,
nhưng nào ngờ trên đời này còn có một Diệp Trì. Ngoài ra, cô ấy cũng lo lắng
quá rồi, cô lúc này làm gì còn tâm trí đâu dành cho chuyện đó. Đàn ông với tiền
đều là một lũ khốn kiếp như nhau.
Cơ quan đã cho nghĩ tết, Diệp phu nhân “ra lệnh” cho
hai con trai cùng hai nàng dâu chuyển về nhà ở, đây cũng là quy định của nhà họ
Diệp. Do vậy nhà họ Diệp năm nay còn đông vui hơn năm ngoái. Tâm trạng của bà
Diệp vui lắm, hai con trai, hai con dâu, cộng thêm với cô cháu gái An An ở
chung một nhà, vui biết mấy!
Thời Tiêu cũng bị sốc nặng, phát hiện ra bản thân đúng
là một kẻ vô dụng đúng nghĩa, ngay cả một giảng viên đại học như Lâm Yến cũng
biết nấu nướng, còn cô chẳng biết làm gì. Cũng may bà Diệp và Lâm Yến là những
phụ nữ dịu dàng và tâm lý, không hề soi mói hay chỉ trích cô này nọ.
Nhưng Thời Tiêu cũng có sở trường của mình, ngồi chơi
cùng với An An, cho dù là chơi điện tử, xếp hình, làm bài tập nghỉ tết… Cô đều
làm tốt, Diệp An An cũng thích Thời Tiêu lắm, thường ngày không chịu nghe lời
mẹ Lâm Yến, nhưng cô nói một câu là con bé nghe ngay.
Chẳng trách mà Diệp phu nhân thường nói, Thời Tiêu có
duyên với trẻ con.
Phòng của Diệp Trì ở tầng hai, hôm Thời Tiêu và Diệp
Trì chuyển đến, cô cảm thấy nơi này dường như là “căn cứ bí mật” của Diệp Trì.
Diệp Trì rất giỏi, tất cả bằng khen từ nhỏ đến lớn của anh đều được bà Diệp cất
giữ cẩn thận trong ngăn kéo bàn.
Diệp Trì từ nhỏ đã rất nghịch ngợ nhìn những bức ảnh
đen trắng đã bị ố ngòe vì thời gian là biết ngay. Diệp Trì của thường ngày vô
cùng giỏi giang và lịch sự, khi anh mặc quần áo quân đội cũng vô cùng oai phong
và mạnh mẽ, chẳng kém gì người cha tướng quân của mình.
Bà Diệp chỉ vào bức ảnh Diệp Trì mặc quân phục và nói:
“Tiểu Diệp hồi đó ở trong quân đội biểu hiện rất tốt, vè sau buộc phải xuất ngũ
đi du học, vì chuyện này mà bố con nổi cơn lôi đình, nói nếu mà nó dám chạy, sẽ
bắn bỏ như bắn quân đào ngũ!”
Nghĩ đến cảnh tượng lúc ấy, bà Diệp liền lắc đầu. Thời
Tiêu dương nhiên biết về sau Diệp Trì vẫn đi du học, vì vậy tò mò hỏi: “Cuối
cùng bố lại đồng ý ạ?”
Bà Diệp cười: “Hai cha con chẳng ai chịu nhường ai,
cuối cùng ông Hồ đành phải ra mặt, lúc ấy bố con mới miễn cưỡng đồng ý để Tiểu
Diệp xuất ngũ, nhưng đây lại trở thành niềm tiếc nuối suốt đời của bố con. Ông
ấy nói nếu để Tiểu Diệp tiếp tục làm lính, không biết chừng sau này còn mạnh
mẽ, quyết đoán, giỏi giang, suy nghĩ kín kẽ hơn cả ông ấy, thằng bé này có tài
cầm quân bẩm sinh!”
Thời Tiêu cũng thầm nghĩ vậy, một Diệp Trì thích chi
phối, kiểm soát biết đâu càng thích hợp với việc cầm quân.
Tiếng pháo nổ vào buổi sáng đã đánh thức Thời Tiêu. Cô
vừa mở mắt ra đã giật nảy mình. Diệp Trì một tay chống đầu, nằm nghiêng người
nhìn cô với nụ cười hết sức tinh quái, tay kia xách bộ đồ chơi của An An, là
cái máy chạy bằng pin, chỉ cần ấn nút là nó sẽ phát ra tiếng pháo nổi đùng
đoàng.
Thời Tiêu chớp chớp mắt, vẫn còn chút ngái ngủ, đang
định ngồi dậy thì bị Diệp Trì đè xuống giường, dịu dàng hôn và cắn nhẹ lên môi
rồi thì thầm vào tai cô: “Tiêu Tiêu, chúng ta sinh một đứa con nhé!”
Thời Tiêu bỗng tỉnh táo hẳn, cơ thể đột nhiên cứng đờ.
Diệp Trì hơi hơi ngẩng đầu kéo rộng khoảng cách ra một
chút, nheo nheo mắt nhìn cô: “Thế nào? Không muốn hả?”
Đôi hàng mi của Thời Tiêu khẽ cụp xuống, hàng mi dài
khẽ rung rinh, đôi môi cắn chặt, tìm cách né tránh vấn đề này. Nhưng Diệp Trì
nào để cô có cơ hội né tránh, anh rút cánh tay đang kê dưới gáy cô ra, nhẹ
nhàng nâng cằm Thời Tiêu lên, ép cô phải mở mắt raanh:
- Hả?
Giọng điệu mặc dù rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho
người khác không dám từ chối.
Thời Tiêu nhắm mắt lại rồi lại mở ra: “Diệp Trì, em
thật sự chưa sẵn sàng, cho em thêm chút thời gian có được không?”
Ánh mắt Diệp Trì lướt trên mặt cô hồi lâu rồi đột
nhiên anh bật cười. Bàn tay luồn vào trong chăn, bắt đầu vuốt ve làn da mượt mà
trên eo Thời Tiêu, chậm rãi đi xuống phần bụng dưới bằng phẳng của cô, hơi dừng
lại một chút rồi tiếp tục xuống dưới, tiến vào giữa hai chân cô…
Thời Tiêu bắt đầu thở gấp, khép chặt hai đùi lại, kẹp
chặt tay của Diệp Trì rồi lấy tay đẩy anh ra.
Diệp Trì ghé vào tai cô, thì thầm: “Đã lâu như vậy rồi
mà vẫn còn chưa quen sao? Tiêu Tiêu ngoan nào, thả tay anh ra! Ngoan…”
Vừa thì thầm anh vừa cắn nhẹ vào vành tai của cô, men
theo cổ rồi trượt xuống, chui hẳn vào trong chăn. Cái lưỡi ngang ngược thả sức
hoành hành trên người cô, chẳng mấy chốc, Thời Tiêu đã phải giương cờ trắng đầu
hàng, thả lỏng người ra, đắm mình vào cảm giác khoan khoái không thể thoát ra
được. Lần này Diệp Trì không đeo bao.
Đấy chính là Diệp Trì, lúc nào muốn chiều bạn thì có
thể nâng bạn lên tận mây xanh, nhưng một khi đã quyết định chuyện gì sẽ không
cho phép có bất cứ sự phản kháng nào. Anh nói anh muốn có con, Thời Tiêu sẽ
phải ngoan ngoãn chấp nhận.
Thời Tiêu vì chuyện này mà mấy hôm liền làm mặt lạnh
với Diệp Trì. Anh thản nhiên đối mặt, vì thói xấu này của cô là do anh chiều
quá mà ra.