Hôn Nhân Đã Qua

Chương 2




Chuyện về sau ra sao Thời Tiêu có nhớ thế nào cũng không thể nhớ được, bởi vì cô đã uống say bí tỉ.

Nói thực lòng, tửu lượng của Thời Tiêu không hề kém, bởi vì bố cô là “tiên tửu”. Lịch sử uống rượu của cô có thể nói là bắt đầu từ năm một tuổi, người bố “vô lương tâm” của cô đã lấy đũa chấm rượu rồi bôi vào miệng cô.

Mấy vụ huy hoàng sau đó đủ để chứng minh Thời Tiêu chính là con đẻ của bố cô. Lúc tốt nghiệp cấp hai, trong buổi liên hoan của lớp, cô và Quyên Tử đã tu liền ba chai bia mà mặt vẫn tỉnh bơ, khiến cho bọn con trai trong lớp cứ phải gọi là trợn tròn mắt vì kinh ngạc.

Lúc thi vào cấp ba, Thời Tiêu và Quyên Tử không hẹn mà cùng rủ nhau giả bộ là những “nai tơ” vô cùng ngây thơ, đánh lừa được không ít thầy trò trong luy chỉ có hai cậu bạn trai cùng thi vào trường cấp ba với hai cô là biết rõ, mỗi lần nhìn thấy hai cô là liền tránh thật xa, nếu không phải bất đắc dĩ thì không bao giờ chủ động nói chuyện với các cô.

Đối với hai thằng con trai uống rượu thua cả con gái, lại cứ thù dai, canh cánh trong lòng, Thời Tiêu và Quyên Tử chẳng thèm để tâm làm gì.

Thực ra nguyên nhân khiến Thời Tiêu và Quyên Tử thay đổi lớn đến như vậy là bởi vì trong lễ khai giảng, Quyên Tử đã để mắt đến một thầy giáo thực tập mới đến, còn Thời Tiêu lại kết anh chàng đẹp trai biết chơi ghi ta ở lớp trên, đương nhiên là cô thích đơn phương rồi.

Yêu thầm đến tận năm lớp mười một, bỗng một hôm Thời Tiêu bị đau bụng phải vào nhà vệ sinh, cô vô tình bắt gặp cảnh tượng anh chàng đó đang ôm hôn thắm thiết một đàn em lớp dưới ở trong góc khuất hành lang, lúc này cô mới phát hiện ra người ta cũng thích trai đẹp như mình.

Thời Tiêu lúc ấy bị ảnh hưởng của Quyên Tử, cảm thấy “yêu đồng tính” là một “sự nghiệp” vĩ đại và có tiền đồ rạng rỡ. Do vậy đứng trước mặt “tình yêu đồng tính”, chút tình đơn phương nhỏ nhoi của cô thật chẳng đáng kể. Vì vậy sau khi “cho” hết những thứ trong bụng ra, mối tình đầu của Thời Tiêu cũng tan đi chẳng chút dấu vết.

Thật trùng hợp, đúng lúc ấy thì Quyên Tử cũng bại trận trong công cuộc theo đuổi tình yêu. Thế là hai người lại quay lại giang hồ. Trong buổi sinh nhật một người bạn học lớp mười một, mỗi người “đánh” hết một nửa chai Nhị Oa Đầu, hạ gục tất cả đám con trai trong lớp. Kể từ đó về sau, đám con trai trong lớp chẳng ai dám ho he gì trước mặt hai cô, cũng vì thế mà mục tiêu “câu kéo” một hai anh chàng hotboy của Thời Tiêu không thể thực hiện được.

Ban đầu bạn Thời Tiêu của chúng ta thỉnh thoảng cũng nhận được vài bức thư tình, về sau ngay cả một mảnh giấy cũng không có. Trong nỗi đau giằng xé, Thời Tiêu đã thề không bao giờ uống rượu nữa. Nhưng vì sự đắc chí nhất thời vào năm nhất đại học, cô lại phá lệ, hậu quả đúng là cả đời khó quên.

Kể từ đó, Thời Tiêu không còn động vào những đồ uống có chứa cồn nữa. Nào ngờ hôm nay bị “gã đàn bà” kia chọc tức, lại không thể chống lại cám dỗ của trai đẹp, Thời Tiêu lại uống rượu. Và hậu quả là, ngày hôm sau tỉnh dậy, cô phát hiện mình đang ở trong căn phòng nà

Thời Tiêu tỉnh rượu liền nhìn thấy một người đàn ông khỏa thân đẹp như một bức tượng điêu khắc đang nằm bên cạnh mình, còn mình thì trên người không một mảnh vải che thân.

Lúc ấy Thời Tiêu có túm tóc bứt tai cũng không thể nhớ ra chuyện tối qua xảy ra như thế nào, nhưng cảm giác đau nhức toàn thân vô cùng rõ rệt, vì vậy cô cũng loáng thoáng nhận ra đã có chuyện gì xảy ra.

Đúng lúc Thời Tiêu đang buồn bực thu dọn hậu quả thì Diệp Trì tỉnh giấc. Đến giờ Thời Tiêu vẫn còn nhớ rõ hình ảnh người đàn ông thư thái dang rộng chân tay trong ánh sáng buổi sớm, thân hình không một chút mỡ thừa, toàn thân toát lên vẻ mạnh mẽ và hấp dẫn, nếu không sao Thời Tiêu lại nghĩ đến bức tượng David chứ?

David là thần tượng mà Thời Tiêu suốt đời không thể bỏ qua.

Anh chàng David Diệp Trì cứ tỏ vẻ tự nhiên như anh và Thời Tiêu đã là một cặp vợ chồng lâu năm rồi, ung dung xuống giường đi đánh răng rửa mặt, quấn một cái khăn tắm quanh eo rồi xuống lầu, rửa tay nấu súp. Thời Tiêu cứ cảm thấy người vợ hiền lành đảm đang mà “gã đàn bà” kia hướng đến có lẽ giống như Diệp Trì.

Hai người ăn sáng trong không khí hiền hòa. Xuất phát từ nguyên tắc phân công công việc, ăn xong Thời Tiêu chủ động đi rửa bát. Lúc Thời Tiêu rửa bát, Diệp Trì đứng dựa vào cửa, cười ngọt ngào nói:

- Chúng ta có vẻ rất hợp nhau, hay là cưới nhau đi!

Thời Tiêu lúc ấy còn tưởng anh ta nói đùa, quyết không chịu thua, gật đầu đáp:

- OK! Nếu vậy chúng ta đi đăng ký đi!

Diệp Trì bật cười sảng khoái. Trong phút thất thần, Thời Tiêu không còn nhớ là mình đã đưa chứng minh thư cho anh ta như thế nào nữa, chỉ biết một lúc sau, anh chàng thư kí họ Trương đẹp trai của anh ta hấp tấp chạy đến, lấy chứng minh thư của hai người, còn dùng điện thoại chụp ảnh chung của hai người rồi mang đi.

Khoảng một tiếng sau, một tờ giấy đăng ký kết hôn đóng dấu đỏ chói được chìa ra trước mặt hai người ngồi đực mặt ra, cô không bao giờ biết thủ tục đăng ký kết hôn lại đơn giản và nhanh gọn đến thế.

Mới đầu Thời Tiêu còn tưởng đấy chỉ là một màn kịch mà Diệp Trì và thư kí của anh ta bắt tay tạo dựng nên, dù sao cô vẫn nhớ hôm ấy là cuối tuần, các cơ quan nhà nước như cục Dân chính sẽ không làm việc ngày cuối tuần.

Về sau Diệp Trì dẫn cô đến một ảnh viện áo cưới, chụp một loạt ảnh cưới xong, lúc này Thời Tiêu mới cảm thấy có chút gì đó chân thực.

Sau cả ngày vật vã, cuối cùng Thời Tiêu cũng chấp nhận cái hiện thực như trò đùa này, cô lại bắt đầu buồn phiền, làm sao để thông báo cái tin “giật gân” này cho “má già” của cô đây? Mặc dù mẹ cô rất sốt ruột muốn gả cô đi, nhưng dù sao hôm trước mẹ cô còn bắt cô đi xem mắt, thế mà hôm sau cô đã dẫn một “ông chồng” về, chắc mẹ cô sẽ sốc nặng mất.

Đúng lúc cô đang buồn phiền thì mẹ cô gọi điện đến, sốt sắng thông báo với cô là đoàn khiêu vũ người cao tuổi của họ cũng làm một buổi về quê biểu diễn, học hỏi tinh thần của các đoàn hội chính quy, không biết đã về đến đâu biểu diễn rồi, bảo Thời Tiêu đến chỗ Quyên Tử ở tạm.

Trước khi đi, bà còn không quên hỏi thăm kết quả buổi xem mắt của con gái. Thời Tiêu đương nhiên chẳng dám nói thật, chỉ ậm ừ là cũng được cho xong chuyện. Mẹ Thời Tiêu đang vui nên hài lòng bảo Thời Tiêu tháng này không phải nộp lương, dùng tiền ấy đi mua mấy bộ quần áo đẹp đẹp để lúc hẹn hò có cái mà mặc.

Thế là dưới sự hộ tống bằng xe riêng của Diệp Trì, Thời Tiêu về nhà một chuyến, thu dọn ít quần áo thay giặt hàng ngày cùng laptop, còn cả chiếc xe đạp điện chuyển đến căn hộ cao cấp của Diệp Trì, sống cuộc sống chung, à không, cuộc sống hôn nhân.

Những người quen biết với Thời Tiêu đều biết Thời Tiêu có một cái tật là vô lo vô nghĩ. Do vậy ở chung với Diệp Trì được một tháng, mặc dù sáng nào dậy cũng vẫn thấy có cảm giác không thật nhưng Thời Tiêu lại rất hài lòng, thậm chí có khi còn thấy mừng thầm.

Cả căn hộ lớn như thế này đương nhiên không thể giao cho một mình Thời Tiêu thu dọn, ngày nào cũng có một cô giúp việc theo giờ đến quét dọn vào một giờ cố định. Bữa sáng và bữa tối đều do Diệp Trì đích thân xuống bếp, bởi vì nếu chờ nấu nướng có lẽ hai người đã chết đói từ lâu rồi.

Món ăn do Diệp Trì làm không thể nói rõ là ngon thế nào, nhưng Thời Tiêu dưới sự hun đúc mấy chục năm của mẹ, cảm thấy tay nghề nấu nướng của Diệp Trì có thể sánh ngang với các đầu bếp của khách sạn năm sao. Vì vậy ngày nào cô cũng ăn uống rất ngon miệng.

Điều cô không ngờ là Diệp Trì cũng đột nhiên tìm ra được mục tiêu cuộc đời từ đây, chính là nấu cơm cho vợ thậm chí còn cảm giác thành công hơn cả giành được một hợp đồng làm ăn lên đến vài trăm triệu.

Thế nên hàng ngày cứ có thời gian rảnh rỗi là anh lại chăm chỉ nghiên cứu các sách nấu ăn từ cổ chí kim. Vừa hết giờ làm một cái là hủy hết các cuộc tiếp khách tất tả trở về nhà chăm bẵm cho cô vợ bé bỏng của mình. Có cho cô ăn no thì tối cô mới có sức chăm cho mình. Chẳng mấy chốc giữa hai người đã hình thành nên sợi xích sinh vật vững chắc.

Thực ra Diệp Trì cũng không ngờ mình vì một phút bốc đồng mà nảy ra ý định kết hôn. Nguyên nhân có lẽ là vì đợt này gia đình thúc giục dữ quá, tình cờ lại biết cô nhóc này có ý với mình, thế là đi đăng ký luôn.

Chiều hôm đi đăng ký kết hôn, lúc anh đang ngồi nghỉ ngơi ở ảnh viện, đợi cô nhóc này thay đồ thì nhận được điện thoại của bố: “Diệp Trì, mày về đây ngay cho tao, mày lăng nhăng ở bên ngoài tao mặc kệ, nhưng mày mà dẫn một con bé chẳng ra đâu vào đâu về nhà họ Diệp thì tao giết chết mày!”

Diệp Trì kéo cái điện thoại ra xa tai, “trận sấm sét” khiến cho màng nhĩ anh tê dại. Ông cụ vẫn còn khỏe lắm, chẳng khác gì thanh niên. Chẳng mấy chốc ống nghe đã được chuyển cho “bà Diệp” dịu dàng và hiền hậu: “Trì à, hôn nhân là chuyện lớn, mặc dù bố mẹ thúc giục nhưng con không thể tùy tiện kiếm đại một đứa dẫn về nhà được. Như thế là quá nông nổi, bốc đồng. Con bé tên là gì? Bao nhiêu tuổi, làm nghề gì? Trong nhà nó còn có ai? Nếu như con thích người ta thật thì dẫn về nhà trước, chúng ta sẽ bàn bạc rồi nói sau!”

Diệp Trì bật cười: “Mẹ à, mẹ còn không tin vào con mắt của con à? Mặc dù con không dám đảm bảo bố mẹ sẽ yêu cô ấy như con đẻ, nhưng ít nhất cũng sẽ không ghét cô ấy đâu. Còn về chuyện bàn bạc kia, bọn con đã đi đăng ký rồi, còn bàn bạc cái gì nữa. Thôi được rồi, giờ con đang bận, đợi một thời gian nữa con sẽ dẫn Tiêu Tiêu về thăm bố mẹ. À mẹ nói với bố, đừng lợi dụng quyền cá nhân để điều tra Tiêu Tiêu, con hy vọng bố mẹ sẽ tôn trọng lựa chọn của con!”

Nói hết Diệp Trì liền cúp điện thoại. Anh biết rất rõ, nếu như mình không nói câu này, bố anh chỉ cần một cú điện thoại là chưa đầy một tiếng, lý lịch của cô nhóc sẽ lập tức được nằm lên bàn làm việc của ông. Diệp Trì rất không tán thành cách làm việc sặc mùi “chủ nghĩa quân phiệt”, coi thường nhân quyền của bố. Chủ yếu là vì anh hy vọng mình có thể từ từ tìm hiểu, phát hiện những điều bất ngờ và lý thú mà cô nhóc này mang lại.

Ý nghĩ này khiến cho Diệp Trì nhớ lại tâm trạng thuở nhỏ, lúc đi trồng nho với ông nội, từ lúc gieo hạt giống, ngày ngày tưới tắm cho nó cho đến lúc nó nảy mầm, sau đó lớn dần, lan ra khắp cái giàn trong vườn, kết những chùm quả sai trĩu và ngọt lừ. Mặc dù rất chậm chạp nhưng mỗi khoảnh khắc đều là một quá trình ngập tràn sự bất ngờ và hứng khởi.

Diệp Trì năm nay ba mươi tư tuổi, trong ba mươi tư năm cuộc đời của mình, đây là lần đầu tiên anh tìm lại được cái cảm giác khiến anh khó quên, vì vậy anh càng thêm trân trọng.

Thời Tiêu đương nhiên chẳng thể hiểu được suy nghĩ rối rắm trong đầu Diệp Trì, nói chung là có chỗ ăn chỗ ngủ, có người nuôi, hơn nữa lại được Diệp Trì đảm bảo sẽ dàn xếp ổn thỏa về phía bà mẹ “ác ma” và ông bố “tiên tửu” của mình, thành ra Thời Tiêu cũng thấy yên lòng.

Mặc dù mỗi sáng thức dậy thường có cảm giác không chân thực, nhưng cảm giác ấy nhanh chóng bị cô gạt sang một bên. Nói chung là, lúc này, Thời Tiêu vẫn còn chưa hết mơ hồ về cuộc hôn nhân chớp nhoáng của mình.

Tiếng chuông lảnh lót đột ngột vang lên khiến cho Thời Tiêu giật nảy mình, Thời Tiêu vội vàng quay lại nhìn chiếc đồng hồ báo thức ở đầu giường. Kim giờ đã chỉ sang số chín, kim phút chỉ vào số sáu. Chín giờ rưỡi, thím giúp việc không đến sớm như thế này đâu, vậy thì có thể là ai nhỉ?

Nói thực lòng, Thời Tiêu rất muốn giả bộ như không nghe thấy, tiếp tục trùm chăn ngủ cho đã, dù gì hôm nay cũng là thứ bảy, hơn nữa tối qua lại bị tên Diệp Trì cầm thú ấy “xực” hết lần này đến lần khác không biết chán. Hôm nay mới sáng đã nghe thấy tiếng chuông, hình như anh ta có buổi tiếp khách nào đó rất quan trọng.

Nhiều lúc Thời Tiêu độc mồm rủa cho “thằng nhóc” của Diệp Trì bị lão hóa sớm do sử dụng quá nhiều. Tiếng chuông cửa vẫn lảnh lót vang lên bên tai, Thời Tiêu đành phải nhanh chóng ngồi dậy, mặc bộ quần áo thể thao vào, súc miệng, rửa mặt qua loa, túm cao tóc lên, xỏ đôi dép đi trong nhà vào rồi chạy xuống lầu.

Phòng ngủ của cô và Diệp Trì ở tầng hai, tầng một là không gian phòng khách tương đối rộng, chỉ kê có một bộ ghế sô pha trắng, khiến Thời Tiêu cảm thấy căn phòng càng thêm trống.

Nhìn vào màn hình quan sát bên ngoài cửa, Thời Tiêu chợt ngây người. Người bấm chuông là một người mặc quân phục, lưng ưỡn thẳng, đầu ngẩng cao. Theo sau là một người phụ nữ. Cả hai đều có vẻ đã nhiều tuổi, nhưng người đàn ông rõ ràng là lớn tuổi hơn người phụ nữ khá nhiều. Người đàn ông rất uy nghiêm, còn người phụ nữ trông rất đẹp.

Thời Tiêu nghi hoặc hỏi: “Các bác là ai ạ?”

Người phụ nữ quý phái ấy khẽ nở nụ cười hiền từ: “Chúng ta là bố mẹ của Diệp Trì đây mà!”

Chỉ một câu nói nhẹ như hơi thở ấy cũng đủ khiến cho Thời Tiêu suýt ngã ngửa ra sau.