Tối thứ sáu, có điện thoại, Diệp Trì tiện tay đưa cho
Thời Tiêu, cười ngọt ngào nói: "Là mẹ, mẹ bảo chúng ta về ăn cơm, có cả
Diệp Sinh và Lâm Yến!"
Thời Tiêu do dự mất mấy giây, cuối cùng đành nhận lấy
điện thoại, thấ
p giọng gọi một tiếng "mẹ". Tiếng
"mẹ" này gọi ra vẫn còn rất ngại miệng. Bà Diệp ở đầu dây biên kia
dịu dàng nói: "Tiêu Tiêu à, con đỡ hơn chưa? Hôm ấy mẹ bảo Tiểu Diệp nó
đưa con về, để mẹ bảo dì nấu ít canh gừng con uống, cho toát mồ hôi ra, biết
đâu sẽ khỏi nhanh hơn. Hôm nay hai đứa về ăn cơm nhé, mẹ đã bảo dì đi hầm canh
rồi, hai đứa mau về nhà nhé…"
Bà Diệp còn chưa nói hết đã nghe thấy giọng của Diệp
An An: "Chị Thời Tiêu, chị Thời Tiêu ơi, chị mau qua đây chơi ghép hình
với em. Mau lên! Em chờ chị đấy!"
Nói xong, không đợi Thời Tiêu kịp đồng ý bà đã cúp
điện thoại luôn. Diệp phu nhân gõ trán cháu nội: "Cháu nói lăng nhăng gì
thế, cái gì mà chị Thời Tiêu, phải gọi là Bác nghe chưa?"
Con bé bĩu môi hứ một tiếng: "Làm gì có bác nào
như chị Thời Tiêu chứ? Chị ấy rõ ràng còn nhỏ hơn cả chị Nguyệt Hằng trên tivi
ấy chứ!"
Bộ dạng tinh quái của con bé khiến Diệp tướng quân và
Diệp Sinh đang ngồi trên ghế sopha phải bật cười. Lâm Yến lắc đầu: "Mà
Thời Tiêu cũng thật là, vốn dĩ đã ít tuổi, khuôn mặt lại non choẹt, đã thế còn
mặc quần áo thể thao. Nhìn bộ dạng chẳng khác gì sinh viên năm nhất, năm hai,
chẳng trách mà anh cả lại chiều chuộng cô ấy thế!"
Diệp Sinh cười như mếu, thì thầm với vợ: "Ý em là
anh không chiều vợ bằng anh cả chứ gì?"
Mặt Lâm Yến đỏ bừng lên, trừng mắt nhìn chồng rồi bật
cười.
Thời Tiêu và Diệp Trì năm giờ thì đến nơi. Dì Tôn ra
mở cửa liền nói: "Cuối cùng hai cô cậu cũng đến, cả nhà đang chờ hai người
về ăn cơm đấy!"
Thời Tiêu cởi áo khoác ngoài ra, Diệp Trì đón lấy rồi
treo lên mắc, cúi xuống lấy dép lê rồi ngồi xuống thay giày cho vợ. Vừa ngẩng
đầu lên thì phát hiện bé An An không biết đã chạy ra từ lúc nào, tóc tết hai
bên, mắt chớp chớp nhìn họ: "Cô giáo nói nên tự làm việc của mình. Chị
Thời Tiêu, chị lớn thế rồi sao lại để bác phải thay giày cho chị thế?"
Giọng nói lảnh lót và ngày thơ của cô bé làm cả nhà
bật cười, khiến mặt Thời Tiêu đỏ bừng lên. Nhưng Diệp Trì lại không nghĩ thế,
anh ôm lấy Thời Tiêu, cúi lưng xoa xoa đầu cô cháu gái rồi nói bằng giọng rất
nghiêm túc: "Cô giáo của các cháu nói rất đúng. An An đúng là một đứa trẻ
ngoan! Nhưng bác gái đang bị ốm, không có sức, vì vậy bác phải giúp bác gái.
Cháu nghĩ mà xem, lúc cháu bị ốm, có phải mẹ cháu cũng giúp cháu mặc quần áo,
đi giày không nào?"
Con bé chớp chớp mắt, nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lát
rồi gật gù: "Dạ!", rồi nó kéo tay Thời Tiêu, nói như thể là người
lớn: "Bị ốm là phải tiêm, phải uống thuốc, tuyệt đối không được sợ đau
đâu!
Thời Tiêu bật cười, đưa tay ra ôm con bé đi vào nhà,
khe khẽ chào bố mẹ rồi lại chào hỏi Diệp Sinh và Lâm Yến, sau đó mới ngồi xuống
ghế, Diệp tướng quân vẻ mặt rất nghiêm nghị nhưng cảm giác rất thoải mái và dễ
gần.
Nói thực lòng, mỗi lần nhìn thấy vợ của con trai lớn,
vợ chồng Diệp tướng quân lại không khỏi thốt lên: "Đúng là một cô gái tốt,
dịu dàng và thuần khiết, đôi mắt sáng long lanh giống hệt như An An nhà chúng
ta, khiến người khác phải yêu mến".
Đừng nói là Diệp Trì, ngay cả Diệp tướng quân mỗi lần
nói chuyện với con dâu lớn cũng đều nói bằng giọng điệu hiền hòa hơn bình
thường.
Ăn cơm xong, Diệp tướng quân và Diệp Trì đi vào thư
phòng nói chuyện. Lâm Yến và Thời Tiêu ngồi chơi ghép hình với An An ở dưới
nhà. Bà Diệp tự tay bê một đĩa dâu tây đã rửa sạch ra, đặt lên bàn uống trà và
gọi họ ra ăn hoa quả.
An An thích thú bỏ ngay miếng ghép trên tay xuống chạy
ra bốc dâu ăn. Thời Tiêu nhanh tay tóm chặt cô bé lại, nói: "Rửa tay đã
rồi mới được ăn, không là trong bụng sẽ có giun đấy!"
Nói rồi liền ôm cô bé đi vào nhà vệ sinh rửa tay.
Lâm Yến không nén được cười: "Anh cả nên có một
đứa đi thôi!"
Bà Diệp cũng hùa theo: "Đúng đấy, An An đã bảy
tuổi rồi, ở tuổi Tiêu Tiêu bây giờ có thai là tốt nhất, sinh cũng nhanh hồi
phục!"
Thời Tiêu dắt tay An An đi ra, vừa hay nghe được câu
này, trong lòng vô cùng bối rối. Câu này lần trước bà Diệp đã nói riêng với cô
rồi, chỉ có điều, chuyện con cái giữa cô và Diệp Trì có cái gì đó không mấy
chân thực.
Lâm Yến xiên một quả dâu đưa đến tay con gái, nói
chuyện phiếm: "Em nhớ là chị dâu tốt nghiệp đại học A thì phải!"
Thời Tiêu khựng người, nuốt vội quả dâu trong miệng
rồi gật đầu.
- Khoa em dạo này có mời một tiến sĩ tâm lý từ nước
ngoài mới vốt nghiệp đại học A, là một người có tài, đúng là hiếm có!
Thời Tiêu hơi ngẩn người rồi đột nhiên nhớ ra chuyện
Tưởng Tiến từng nói với mình, liền hỏi: "Có phải là họ Tưởng không?"
Lâm Yến cười: "Đúng là họ Tưởng, Tưởng Tiến. Sao?
Chị quen anh ta à? Giảng đường của anh ta lúc nào cũng đông nghẹt, người đến
nghe toàn là các cô gái trẻ, đúng là rất hấp dẫn!"
Thời Tiêu cười: "Tiền bối Tưởng chính là một
hotboy khi còn học ở trường đại học A bon tôi đấy!"
Đúng lúc ấy Diệp Trì đi ra, nghe được câu này liền
nhướng mày: "Tiền bối Tưởng? Ai thế?"
Thời Tiêu chợt đưa tay lên sờ sờ sợi dây chuyền trên
cổ trong vô thức. Diệp Trì chợt hiểu ra, mặt mày sầm sì, ngồi xuống bên cạnh
Thời Tiêu, nói:
- Lâm Yến, cái gã Tưởng Tiến ấy có thật tốt như em nói
không? Có vẻ hơi bị nói quá thì phải!
Diệp Sinh lắc đầu: "Mấy hôm trước em có đến
trường đón Lâm Yến, vô tình gặp mặt anh ta, đúng là một thanh niên khôi ngô
tuấn tú, trông không hề tầm thường!"
Cơn ghen bỗng ập đến, Diệp Trì ôm lấy Thời Tiêu, nói:
"Hôm nào anh cũng phải đến gặp thử mới được, nhân tiện cảm ơn anh ta đã
quan tâm đến Tiêu Tiêu nhà anh!"
Thời Tiêu chẳng buồn để tâm đến vẻ mặt hắc ám của anh
ta. Lâm Yến đưa mắt nhìn hai người một lượt rồi cười: "Hình như hai người
cũng không cùng một khoa, hơn nữa anh ấy còn hơn Tiêu Tiêu mấy tuổi, hai người
làm sao quen nhau thế?"
Diệp Trì mở to mắt nhìn Thời Tiêu. Cái nhân duyên này
thật đúng là chẳng biết nói làm sao. Thời Tiêu cắn chặt môi, hồi lâu chậm rãi
nói: "Ừm, lần đó tôi đi xe đạp đâm phải anh ấy, thế là quen nhau!"
Diệp Trì lạnh lùng nói: "Trường A to như thế, em
đúng là biết đâm nhau đấy nhỉ, đâm ngay anh chàng hotboy của trường!"
Thời Tiêu nhíu mày,Diệp Trì hồi lâu không nói. Diệp
Sinh khẽ đằng hắng: "Chuyện đó… Chị Tiêu, chuyện vào Đảng của chị giải
quyết đến đâu rồi?"
Thời Tiêu lắc đầu. Diệp Trì liền choàng vai cô:
"Cô ấy ngốc như thế thì biết gì chứ. Anh đã bảo làm ở cái bộ phận ấy làm
gì, chẳng có màu mè gì đâu. Diệp Sinh , em xem có thể giúp cô ấy chuyển đi đâu
không?"
Bà Diệp cũng phụ họa: "Mẹ thấy cũng phải. Diệp
Sinh, con phải để ý thử, kiếm việc gì nhẹ nhàng một chút!"
Thời Tiêu vội vàng xua tay: "Không cần đâu ạ, con
làm việc ở đây cũng tốt lắm mà!"
Diệp Sinh lại tỏ vẻ nghiêm túc nói: "Với học vấn
của chị, làm một cán bộ nhỏ đúng là mai một nhân tài, để em xem có chỗ nào tốt
rồi giúp chị chuyển!"
Thời Tiêu làm sao nói xen vào được, chuyện này coi như
đã được định đoạt.
Xe vừa lăn bánh, mặt Thời Tiêu đã xị ra, Diệp Trì mặc
kệ cô. Đến khi về đến tầng hầm để xe, Thời Tiêu mới u uất nói: "Hôm nào anh
nói chuyện với em trai anh, em không muốn chuyển việc, công việc hiện nay của
em đang làm rất ổn!"
Diệp Trì tháo dây an toàn, hừ giọng: "Em chớ có
xị cái mặt ra, anh nói chuyển là chuyển! Cái gì mà làm rất tốt, em tưởng anh
không biết đấy à? Cái gã sếp của bọn em sắp coi bọn em như gái tiếp khách rồi,
người khác anh không quan tâm, nhưng vợ của Diệp Trì này đâu thể để cho họ chà
đạp như vậy được!"
Thời Tiêu giật nảy: "Làm sao anh biết?"
Diệp Trì đột nhiên xoay mặt cô lại, nhìn thẳng vào mắt
cô hồi lâu: "Sao, còn có chuyện giấu anh phải không?"
Tim Thời Tiêu đập thình thịch, cúi gằm mặt, gạt tay
anh ra: "Anh nói nhăng cuội gì vậy?"
Diệp Trì vốn dĩ chỉ tiện miệng hỏi vậy, nhưng vẻ chột
dạ của Thời Tiêu khiến cho anh hoài nghi. Anh nheo nheo mắt: "Không phải
có chuyện gì giấu anh thật đấy chứ?
Thời Tiêu chẳng buồn đếm xỉa, mở cửa xuống khỏi xe.
Diệp Trì lắc đầu mỉm cười, mình đúng là nghi vớ nghi vẩn. Đường đường là Diệp
thiếu gia, không ngờ cũng có ngày hôm nay. Nếu là một năm trước, ai dám nói anh
sẽ trở nên lép vế trước một người phụ nữ như thế này?
Hôm qua Hồ Quân gọi điện nói với Diệp Trì tối hôm đó
tại nhà hàng Cẩm Giang hình như nhìn thấy Thời Tiêu với mấy cô gái đi tiếp
khách. Thông tin của Hồ Quân chắc chắn không sai. Diệp Trì chỉ suy nghĩ một lát
liền hiểu ra ngay đây là chuyện không thể tránh khỏi.
Hồ Quân nói, bọn họ mỗi lần đi tiếp khách là lãnh đạo
cấp cao xuống đều lựa chọn những cô hoa khôi của cơ quan để đi tiếp khách. Các
cơ quan nhà nước đều vậy, với bộ dạng bắt mắt của Thời Tiêu, không bị bắt đi
thường xuyên đã là may mắn lắm rồi.
Diệp Trì mới đầu cũng định thuận theo ý Thời Tiêu,
nhưng sau khi xảy ra chuyện này, anh nhất quyết không đồng ý. Nếu Thời Tiêu đã
thích làm ở cơ quan nhà nước, vậy điều chuyển cô lên cấp cao hơn, như thế mới
khiến anh yên tâm. Có Diệp Sinh "bảo kê", để xem còn có ai dám động
đến vợ của Diệp Trì này nữa không?
Thời Tiêu vào nhà rồi mà vẫn thấy không thoải mái, hai
chiếc giày hất mỗi nơi một chiếc. Diệp Trì vào sau, nhìn thấy cảnh tượng này
liền biết ngay cô vợ bé bỏng lại dằn dỗi rồi. Anh bỗng thấy buồn cười, muốn dỗi
anh chứ gì, được thôi, cứ dỗi đi, anh đã có cách trị cô rồi!
Anh từ tốn cúi xuống nhặt giày lên, xếp gọn gàng rồi
đi lên gác. Thời Tiêu đã vào nhà tắm rửa, Diệp Trì cũng vào nhà tắm ở phòng
khách để tắm rửa. Thời Tiêu vừa tắm vừa thấp thỏm, rốt cuộc Diệp Trì biết được
bao nhiêu? Thời Tiêu lúc này thấy sợ hãi thực sự, nói thế nào thì cô cũng là
một phụ nữ đã có chồng, lại đi hôn hít với một người đàn ông ở nơi công cộng
như vậy, nếu như một người đàn ông bình thường nhìn thấy chắc cũng phát điên
chứ đừng nói là Diệp Trì.
Nghĩ đến đây Thời Tiêu không khỏi cảm thấy rùng mình.
Nhưng chợt nghĩ, nếu anh ta biết thì còn lâu mới để mình dằn dỗi như vậy. Thời
Tiêu thấy hơi yên tâm, mặc dù trong lòng vẫn có cảm giác tội lỗi, khiến cô bắt
đầu thấy áy náy.
Đột nhiên cửa phòng tắm kêu "kẹt" một tiếng
rồi mở ra. Thời Tiêu vội vàng vớ lấy cái khăn tắm, hốt hoảng che lên người. Cái
bộ dáng quýnh quáng của Thời Tiêu khiến Diệp Trì không nhịn được cười. Anh tiến
đến gần, ôm lấy Thời Tiêu bước ra ngoài, đặt cô lên chiếc giường lớn ở giữa
phòng ngủ, dùng thân hình vạm vỡ và rắn chắc của mình đè lên người cô, đôi mắt
như hừng hực lửa cháy. Anh rít qua kẽ răng: "Nhóc con, dám học đòi dỗi anh
à?"
Nói rồi Diệp Trì đè lên chặt môi mình vào môi Thời
Tiêu. Sau khi chiếm trọn đôi môi của cô, anh liền cắn một cái, Thời Tiêu la
lên: "Đau, anh làm cái gì thế hả?"
Cô đẩy anh ra nhưng lại bị một cánh tay của Diệp Trì
giữ chặt cả hai tay, kẹp chặt ở trên đầu. Ánh mắt anh lướt xuống dưới, dừng lại
ở phần cơ thể không được che đậy của cô. Ánh đèn vàng dịu dàng tỏa sáng, phản
chiếu lên cơ thể cô, bao bọc lấy cô bằng một thứ ánh sáng mờ ảo và ấm áp, đẹp
đến nao lòng.
Với Diệp Trì đây không phải là thân hình đẹp nhất mà
anh từng thấy. Nói thực lòng, bộ ngực của Thời Tiêu chưa đủ đầy đặn, cô lại rất
e dè trong chuyện gối chăn, hoàn toàn chẳng có chút kỹ năng nào, không thể so
bì với những người đẹp đã từng lên giường với Diệp Trì trước đó. Nhưng chính
thân hình bình thường cùng với e dè ấy lại khiến cho Diệp Trì cảm thấy đê mê
nhất; thứ cảm giác sung sướng và mãn nguyện ấy thật khó miêu tả. Có tình yêu
rồi thì những thứ khác thật sự chẳng còn quá quan trọng nữa. Đôi môi mỏng như
cánh bướm nhẹ nhàng lướt trên cổ cô, trượt dần xuống dưới. Anh muốn "mua
vui" cho cô, anh biết tất cả những điểm nhạy cảm trên người cô. Về mặt
này, Thời Tiêu chưa bao giờ là đối thủ của anh…
Chẳng mấy chốc Thời Tiêu đã nhắm mắt lại, toàn thân
run lên. Diệp Trì chớp lấy "thời cơ" đi vào bên trong cô, hai cơ thể
hào làm một, bắt đầu những tiết tấu nguyên thủy nhất, khiến hai cơ thể chẳng
còn chút khoảng cách. Cả linh hồn và thể xác hòa quyện làm một, thứ cảm giác
ấy, có thể vút lên trời, cũng có thể chìm vào đất…