Thời Tiêu vừa ra khỏi nhà vệ sinh đã nhìn thấy Hứa
Minh Chương đang đứng dựa vào tường hút thuốc lá, nửa người anh như bị bao trùm
trong khói thuốc, khiến cho Thời Tiêu không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh. Thời
Tiêu chần chừ một lát rồi gật đầu định đi về phía phòng ăn. Mới đi được
mấy bước đã bị Hứa Minh Chương đuổi theo sát nút, kéo
lấy cánh tay cô, lôi cô đi qua phòng ăn của bọn họ, đi thẳng ra cầu thang máy.
Thời Tiêu sợ chết khiếp, vội vàng vùng vẫy: "Hứa
Minh Chương! Anh đang làm cái gì vậy? Hứa Minh Chương…"
Hứa Minh Chương coi như không nghe thấy gì hết, lôi
Thời Tiêu xềnh xệch vào cầu thang máy, dồn cô vào trong góc rồi áp sát lại gần
cô, cúi đầu xuống, ra sức hôn vào môi cô, cái lưỡi linh hoạt mang theo mùi rượu
nồng nặc cùng nỗi hận sâu sắc và cả nỗi nhớ nhung vô hạn hăm hở sục sạo trong
miệng Thời Tiêu.
Sự cuồng nhiệt và thô bạo của nụ hôn ban đầu dần
chuyển sang dịu dàng và ngọt ngào. Mùi hương quen thuộc, cảm giác quen thuộc,
nhịp tim quen thuộc, dường như những thứ này đã xuất hiện hàng trăm hàng nghìn
lần trong những giấc mơ của cô. Những cảm giác vùi sâu vào trong đáy tim bỗng
chốc ùa về, Thời Tiêu mất kiềm chế, quên hết tất cả, cuồng nhiệt đáp lại chìm
đắm trong men say.
Kính cong… Tiếng chuông thang máy vang lên đã kéo Thời
Tiêu về với hiện tại trong khoảnh khắc. Hứa Minh Chương cũng thả cô ra, nhưng
hai người dựa sát vào nhau, gần đến mức như không còn khoảng cách.
Hứa Minh Chương một tay chống vào vách cầu thang máy,
một tay đặt sau gáy Thời Tiêu, đôi mắt đen sáng lấp lánh, nghiêm nghị nhìn cô
dò xét, hồi lâu sau mới lên tiếng:
- Tốt nhất em nên cho anh một lý do khiến anh có thể
tin tưởng!
Nói rồi anh kéo cô ra khỏi nhà hàng Cẩm Giang. Bên
ngoài tuyết đang lắc rắc rơi, một cơn gió lạnh ùa đến, Thời Tiêu chợt rùng
mình.
Hứa Minh Chương thở dài, cởi áo khoác ngoài của mình
khoác lên người cô: "Hôm nay là âm mười độ, sao em ăn mặc phong phanh thế
này?"
Lái xe đưa chìa khóa cho Hứa Minh Chương. Anh mở cửa
xe, đẩy Thời Tiêu vào trong rồi đóng cửa lại, xoay người đi về phía cửa xe bên
kia. Trong xe có bật điều hòa nên chẳng mấy chốc không khí đã ấm hẳn lên.
Hứa Minh Chương nghiêng đầu nhìn Thời Tiêu: đôi môi
cắn chặt, cúi đầu, không biết đang nghĩ ngợi điều gì. Anh thường nhìn thấy bộ
dạng này của cô bốn năm trước. Mỗi lần trong lòng có chuyện gì khó nói là cô
lại có bộ dạng như vậy. Nhưng bốn năm chuyện mà cô cảm thấy khó khăn trong mắt
của Hứa Minh Chương đều là những chuyện cỏn con.
Nghĩ đến đây, trên môi Hứa Minh Chương lại hiện ra một
nụ cười, anh có thể cảm nhận rất rõ ràng, trong lòng cô vẫn có anh, nụ hôn ban
nãy đã nói lên tất cả.
Chỉ riêng chuyện này thôi cũng đủ khiến Hứa Minh
Chương mừng đến phát điên rồi. Nhưng những chuyện trong quá khứ, anh vẫn phải
làm rõ trắng đen. Con người anh rất hẹp hòi, không thể nào thật sự bỏ qua, dù
gì giữa hai người cũng đã lãng phí mất bốn năm ròng, anh có quyền được biết
nguyên nhân thật sự chứ không phải là sự mơ hồ, không rõ ràng này.
Hứa Minh Chương không hỏi ý kiến của Thời Tiêu mà tự ý
quyết định tìm một chỗ nói chuyện. Đây là thói quen trước đây lúc còn ở bên
nhau của hai người.
Vì vậy mãi đến khi bị anh kéo vào trong thang máy,
Thời Tiêu mới sực tỉnh: "Đây là đâu?"
Hứa Minh Chương mỉm cười, ngoảnh đầu nhìn cô rồi dịu
giọng nói: "Nhà anh!"
Lý trí của Thời Tiêu bỗng chốc trỗi dậy, cô nhớ đến
Diệp Trì, nhớ ra rằng mình đã kết hôn, vội vàng vùng khỏi vòng tay anh, cúi đầu
nói: "Xin lỗi, em nghĩ em phải về rồi, giờ đã không còn sớm nữa!"
Hứa Minh Chương khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn đồng hồ,
mới có chín giờ tối, rồi đột nhiên anh nhận ra điều gì đó, anh bỗng bật cười
rồi nói với vẻ rất tình tứ: "Yên tâm, bốn năm anh còn chờ được, đâu cần
phải vội vàng! Anh chỉ muốn nói chuyện với em, lát nữa anh sẽ đưa em về!"
Thời Tiêu đột ngột ngẩng đầu, vẻ mặt bỗng nhiên trở
nên hết sức lạnh lùng và bình thản: "Chúng ta chẳng có gì để nói cả. Hứa
Minh Chương, em tưởng bốn năm trước em đã nói rất rõ ràng rồi? Chẳng lẽ bốn năm
rồi mà anh vẫn chưa quên tình cũ ư?"
Cơn giận trong lòng Hứa Minh Chương lại bùng lên,
những đường gân trên trán lại giật giật, vẻ mặt méo mó vì giận dữ. Anh chợt nhớ
đến vẻ mặt lạnh lùng này của Thời Tiêu, lúc nói chia tay anh, cũng chính là vẻ
mặt này:
- Không phải chuyện gì bất đắc dĩ cả, chỉ là em thích
người khác
Hứa Minh Chương tiến lên trước một bước, đưa tay nâng
cằm cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô, gần như nghiến răng nói: "Thời Tiêu, em
mau nói lại lời em vừa nói một lần nữa!"
Thời Tiêu khiếp sợ trước bộ dáng này của Hứa Minh
Chương. Hứa Minh Chương lúc này vừa xa lạ vừa đáng sợ. Thời Tiêu vô thức lùi
lại sau một bước, trong lòng vô cùng ân hận, chỉ vì một phút không thể cầm lòng
khiến cho nỗ lực của bốn năm đổ sông đổ bể. Cô bỗng thấy không dám phản kháng
Hứa Minh Chương.
Thời Tiêu cắn chặt môi, không nói nửa lời. Hứa Minh
Chương nhìn cô hồi lâu rồi thở dài, kéo tay cô ra khỏi cầu thang máy.
Nhà Hứa Minh Chương rất to, nhìn qua là biết anh mới
đến ở chưa lâu. Căn nhà có kết cấu mở, phòng khách, phòng ngủ, phòng tắm đều
được ngăn cách bằng kính, phong cách rất hiện đại. Thời Tiêu ngồi trên ghế sô
pha trong phòng khách, ngoái đầu nhìn ra cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, Hứa Minh
Chương bê một cốc sữa nóng ra cho cô:
- Uống cái này đi cho dạ dày dễ chịu!
Thời Tiêu hơi ngẩn người, anh ấy vẫn chu đáo như vậy,
gần như có thể biết hết mọi thứ cô cần để quan tâm và chăm sóc chu đáo. Lúc
trước Thời Tiêu từng nghĩ, có lẽ hồi đó vì sự quan tâm này mà cô yêu anh,
nghiện anh, khó mà "cai" được.
Thời Tiêu uống mấy ngụm rồi đặt lên bàn uống trà. Hứa
Minh Chương ngồi đối diện cô. Lúc này anh mới có thể yên lặng quan sát cô một
cách triệt để.
Cô thay đổi thật rồi, đẹp hơn bốn năm trước. Cô gái
ngồi yên lặng ở trước mặt anh đây vừa mang vẻ thuần khiết của một nữ sinh, lại
vừa toát lên nét quyến rũ không thể nói thành lời, giống như một con nhộng đã
phá kén. Cô đã không còn là cô nhóc của bốn năm về trước nữa.
Ánh mắt của Hứa Minh Chương dừng lại ở bộ quần áo trên
người cô, anh chợt ngây người, bộ quần áo này rất hợp với cô, nhưng với đồng
lương của một nhân viên nhà nước như cô lấy đâu ra tiền để mua những bộ quần áo
đắt tiền như thế này: "Bộ quần áo này ở đâu ra?"
Đầu óc Thời Tiêu quay mòng mòng, cô tự nhủ mình nên
làm thế nào? Nê giải quyết tình cảnh trước mắt như thế nào? Chính vì vậy cô
chẳng nghe rõ Hứa Minh Chương đã hỏi gì, đành phải hỏi lại: "Anh nói gì
cơ?"
Bộ dạng ngây ngô vẫn giống hệt như trước đây, Hứa Minh
Chương không nhịn được cười, cho dù có ăn mặc đẹp thế nào thì cô vẫn là cô nhóc
ngờ nghệch ấy. Anh đang định hỏi lại thì đột nhiên có điện thoại. Trong không
gian tĩnh mịch, tiếng chuông điện thoại càng trở nên chói tai. Thời Tiêu lấy
điện thoại ra, liếc màn hình rồi cáo lỗi, đi đến gần cửa sổ nghe điện thoại:
- Ừ, đang ở ngoài, đi tiếp khách của cơ quan…
- Tiếp khách ư?
Nghe thấy câu này, Diệp Trì một tay vò đầu, một tay
cầm điện thoại, không nhịn được cười. Nghe hai từ "tiếp khách" từ
miệng cô vợ bé bỏng, Diệp Trì cảm thấy chuyện này thật mới mẻ.
- Anh nhớ là em làm việc ở bộ phận kế hoạch hóa gia
đình mà, ai lại mời bọn em đi ăn thế? Chẳng lẽ có dự định quảng bá dụng cụ kế
hoạch hóa gia đình? Ăn cơm ở đâu? Cẩm Giang, cũng cao cấp phết nhỉ! Nhớ là
không được uống rượu, còn nữa, phải về nhà sớm nhé!
Diệp Trì nhìn đồng hồ trên tay: "Ừm, giờ là chín
rưỡi, trước mười giờ phải về nhà, mười giờ anh gọi điện thoại bàn, nếu em không
nghe lời, để xem anh sẽ xử lý em thế nào, nhóc con!"
Thời Tiêu khẽ cười, coi như nhận lời rồi cúp điện
thoại. Vừa ngẩng đầu lên cô đã giật nảy mình, Hứa Minh Chương không biết từ lúc
nào đã đứng đối diện cô. Ánh đèn màu rạng rỡ bên ngoài phản chiếu trong mắt
anh: "Ai? Điện thoại của ai thế?"
Tay Thời Tiêu như run lên, chiếc điện thoại trong tay
rơi xuống đất, cũng may nền nhà trải thảm. Thời Tiêu cúi xuống nhặt lên, định
thần lại rồi lấy hết dũng khí nói: "Là chồng em, em đã kết hôn rồi!"
Câu nói của Thời Tiêu như một quả bom có sức công phá
khủng khiếp. Sắc mặt Hứa Minh Chương trắng bệch ra, cắt không còn giọt máu. Anh
gần như rít qua kẽ răng: "Em nói cái gì?"
Thời Tiêu hít một hơi thật sâu rồi lặp lại: "Em
kết hôn rồi, ba tháng trước, vì vậy em thấy chúng ta không c phải nói gì nữa,
em đi trước đây!"
Nói rồi không đợi Hứa Minh Chương có phản ứng gì, cô
đi như chạy ra khỏi khu đô thị rồi Thời Tiêu mới dừng bước, vẫy một chiếc taxi
rồi ngồi vào trong, nói địa chỉ nơi ở mà nước mắt cô không ngừng tuôn rơi.
Anh lái xe không nén được tò mò nhìn cô qua gương, có
lẽ nghĩ cô là bệnh nhân tâm thần. Nhưng cô vẫn muốn khóc, vì cô không thể kiềm
chế được.
Vừa vào nhà, cởi giày ra thì nghe thấy tiếng điện
thoại ở phòng ngủ đổ chuông liên hồi. Thời Tiêu cũng chẳng buồn đoái hoài, chậm
rãi thay quần áo đi tắm. Sau khi tắm rửa xong, nằm trên giường rồi tiếng chuông
điện thoại vẫn ngang ngạnh vang lên. Cô thở dài rồi nhấc ống nghe. Vừa nhấc lên
đã nghe thấy tiếng Diệp Trì vọng đến: "Thời Tiêu, sao lâu vậy mới nghe
máy? Em nhìn đồng hồ đã mấy giờ rồi, anh gọi suốt cả tiếng rồi đấy!"
Thời Tiêu mặc cho Diệp Trì nói, đợi anh nói hết rồi cô
mới thờ ơ lên tiếng: "Em vừa tắm xong mà!"
Diệp Trì im lặng hồi lâu rồi hỏi: "Sao giọng em
lại như vậy? Bị cảm lạnh hả?"
Thời Tiêu lấy giấy ăn ra đưa lên mũi, xì một cái.
Giọng Diệp Trì như trầm xuống: "Có nghiêm trọng không, có sốt không? Để
anh gọi điện thoại cho chú Phan đến khám cho em nhé!"
Chú Phan là bác sĩ của Diệp tướng quân. Thời Tiêu vội
nói: "Anh đừng nghiêm trọng hóa vấn đề, em chỉ hơi bị nghẹt mũi thôi, uống
ít thuốc vào, ngủ một giấc là khỏi mà!"
- Thôi được rồi, anh không nghiêm trọng hóa vấn đề
nữa, ban nãy chẳng phải vẫn còn ổn sao? Sao tự nhiên lại bị cảm cúm thế? Nếu ốm
thì mai ở nhà đi nhé!"
Diệp Trì căn dặn đủ thứ mới cúp máy. Thời Tiêu thở
phào, nói thật lòng cô hơi sợ Diệp Trì. Cô vẫn còn nhớ chuyện lần trước, chỉ vì
một sợi dây chuyền của Tưởng Tiến tặng mà đã khiến anh ta tức giận đến thế. Hôm
sau còn mua liền một lúc năm sợi dây chuyền với những viên pha lê đủ màu sắc,
vừa trẻ con vừa ngang ngược.
Cô thật không dám tưởng tượng, nếu như Diệp Trì biết
chuyện hôm nay, anh ta sẽ phản ứng ra sao. CònHứa Minh Chương, cô cũng thật sự
sợ phải gặp lại anh. Bốn năm trước, sau khi cô tuyệt tình làm tổn thương anh,
anh vẫn nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương ấy. Trong lòng Thời Tiêu chợt thấy xót
xa vô cùng.
Nửa đêm, Diệp Trì đột nhiên về nhà, Thời Tiêu giật
mình. Diệp Trì bỏ hành lý xuống, đến gần sờ trán Thời Tiêu. Cô gạt tay anh ra,
trừng mắt: "Chẳng phải anh bảo sẽ đi một tuần ư?"
Diệp Trì bật cười, thay quần áo ngủ rồi lật chăn ra,
nằm xuống bên cạnh Thời Tiêu, tay dang rộng ôm cô vào lòng, lí nhí nói:
"Anh về trước, ngủ thôi bà xã, anh mệt quá!"