Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 87: Sinh Nhật Lần Thứ 19 (2)




Buổi chiều, Mộ Như ngồi trên chiếc Maserati của Tịch Mộ Tuyết cùng nhau trở về nhà họ Tịch, lần đầu tiên trong lịch sử, hai chị em họ ngồi chung một chiếc xe.

Tịch Mộ Tuyết đã học lái xe vào sinh nhật 16 tuổi. Khi đó, cô ta đã nói bố cô ta, ông Tịch, sẽ mua một chiếc ô tô cho cô ta. Một năm trước, cô ta đã lấy được bằng lái xe vào sinh nhật 18 tuổi của mình.

Kể từ khi lấy bằng lái xe, Tịch Mộ Tuyết đã lái xe đến trường hàng ngày, trong khi Mộ Như phải đi xe công cộng hoặc xe đạp mỗi ngày, vì vậy cô chưa bao giờ đi xe của Tịch Mộ Tuyết. Tất nhiên, Tịch Mộ Tuyết cũng vậy không bao để cô ngồi xe cô ta.

Tâm trạng hôm nay của Tịch Mộ Tuyết đặc biệt không tốt, bởi vì cô ta không nhận được tiền sinh nhật 20.000 tệ của Đông Phương gia, cho nên khi lái xe trông cô ta rất ảm đạm, cô ta cũng không nói một lời với Mộ Như.

Tất nhiên, Mộ Như lại càng không muốn nói chuyện với cô ta, cho nên khi xe chạy, mặt cô cứ hướng ra ngoài cửa kính xe, chỉ nghĩ đến việc xuống xe khi đến trung tâm thương mại để mua quà cho má Vương.

Ban đầu cô bảo má Vương từ chức, nhưng cách đây vài ngày má Vương đã gọi điện cho cô nói rằng bà Tịch đã nói sẽ trả thêm tiền lương cho bà, nhưng hơn hết là nhà họ Tịch đã quen với thức ăn bà nấu, bà đã không bỏ đi ngay lập tức, bà cũng không quen với việc tìm lại việc làm, vì vậy bà đã không rời đi.

Cô nghe má Vương nói vậy nên cũng không nói gì, dù sao má Vương cũng là một người phụ nữ trung niên, có văn hóa, tính tình lại nhút nhát, ngại chuyện nên mở tiệm giặt ủi để kinh doanh, với lại bà cũng ngại đưa lại số tiền đó cho Mộ Như.

Đến ngã tư trung tâm thành phố, cô ngừng đèn đỏ ba phút, nên nói với Tịch Mộ Tuyết cô muốn xuống mua quà cho má Vương, vì vậy bảo cô ta lái xe về trước, sau khi mua quà xong, cô sẽ bắt xe về.

Sau khi xuống xe, cô đi thẳng đến một khu chợ buôn bán quần áo lớn nhất trong trung tâm thành phố, đương nhiên ở đây cũng có trung tâm mua sắm, nhưng quần áo trong trung tâm mua sắm rất đắt tiền, cùng một kiểu dáng và chất liệu vải giống nhau, nhưng khi thay đổi một nhãn hiệu rồi treo trong trung tâm mua sắm, lại đắt hơn gấp nhiều lần.

Khu chợ đầu mối lớn nằm ở phía sau trung tâm thành phố, là một nơi tương đối dể tìm, nhưng nói chung những người đến đây đều là người thành thị, tất nhiên cũng có những ông chủ kinh doanh quần áo ở các cửa hàng riêng của bọn họ.

Mộ Như đi lòng vòng trong chợ đầu mối, vì trên người không có nhiều tiền, không đủ tiền mua áo khoác nên cô đã mua một bộ quần áo làm từ vải bông và một đôi găng tay cho má Vương. Bàn tay của má Vuông sẽ luôn luôn nứt nẻ vào mùa đông.

Mua xong mấy thứ này, cô tự nhiên đi về phía trạm xe buýt bên ngoài phố thương mại, cô bắt xe trở về nhà họ Tịch thì còn quá sớm.

Muốn đến bến xe phải đi qua cầu vượt, cô vừa đến cầu vượt chuẩn bị đi lên cầu vượt thì chợt nhìn thấy một chiếc Maserati đậu bên cạnh, cô thắc mắc không biết có phải là xe của Tịch Mộ Tuyết không, nhưng cô vẫn chưa hình dung được gì. Thì từ bên trong vươn ra một đôi tay, kéo cô vào trong xe ngay lập tức.

"Này, có phải là Mộ Tuyết không? Anh không phải là..." Cô mở miệng theo bản năng, đáng tiếc là cô còn chưa hỏi xong, trong miệng đã bị một mảnh vải nhét vào.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, thì một cái túi vải đen trùm lên đầu, trước mắt tối om, cô không nhìn thấy gì.

Dù có ngốc cô cũng hiểu mình đã gặp phải người xấu, trong tình huống này đáng lẽ cô phải bị bắt cóc, nhưng cô không biết mục đích của những người này bắt cóc cô làm gì?

Cô không biết ai là người sở hữu chiếc Maserati này, nhưng dựa theo phân tích tình hình hiện tại, chiếc xe này không phải của Tịch Mộ Tuyết, bởi vì trong chiếc xe này phải có nhiều hơn một người, ít nhất cũng phải có hai người.