Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 76: Sự Đối Đầu Của Hai Người Vợ




Đương nhiên Đông Phương Vũ sẽ không quay trở lại, Tịch Mộ Tuyết liều mạng đuổi theo ra ngoài, may mà cô ta đi giày cao gót, nên cô ta vừa chạy tới xe của Đông Phương Vũ đã nổ máy rồi, cô ta không những lên xe không thuận lợi mà còn khiến cô ta loạng choạng rồi ngã xuống đất vì mang giày cao gót mà chạy quá nhanh.

Những người hầu thấy vậy không khỏi che miệng cười thích thú, khiến Tịch Mộ Tuyết tức giận đến mức giãy dụa trên mặt đất hồi lâu vẫn không dậy nổi.

Mộ Như một chút cũng không nhìn được nữa, Tịch Mộ Tuyết vẫn luôn là đại tiểu thư của nhà họ Tịch, cô ta vừa gả vào Đông Phương gia ngày thứ hai, tgic Đông Phương Vũ đã ngang nhiên đi tìm phụ nữ khác, khiến cô ta thật xấu hổ.

Không biết theo bản năng hay thói quen, cô đi về phía cô ta, đưa tay muốn kéo cô ta đứng dậy.

Nhưng ngay khi tay của cô và Tịch Mộ Tuyết nắm vào nhau, cô đột nhiên cảm thấy Tịch Mộ Tuyết dùng sức kéo tay cô xuống phía dưới, chưa kịp hoàn hồn thì đã bị Tịch Mộ Tuyết kéo ngã xuống đất.

“Đi chết đi, cô muốn nhìn tôi làm trò cười sao?” Tịch Mộ Tuyết nhanh chóng từ trên mặt đất đứng dậy, đồng thời dùng giày cao gót giẫm lên mu bàn chân của Mộ Như khi cô không chuẩn bị trước.

Nước mắt đau đớn của Mộ Như lập tức lăn dài, có nằm mơ cô cũng không dám đến kéo Tịch Mộ Tuyết, cô ta không những không chịu để cô kéo lên mà còn kéo cô ngã lăn ra đất.

Tịch Mộ Tuyết vỗ bụi trên váy, xoay người uyển chuyển bước vào phòng khách, Mộ Như ngồi dưới đất lấy tay xoa xoa mu bàn chân, hồi lâu không dậy nổi.

“Mộ Như, chị không sao chứ?” Đông Phương Tuấn lấy túi bước ra, nhìn thấy Mộ Như đang lấy tay xoa mu bàn chân, cậu nhanh chóng cúi người kéo cô lên, đồng thời nhẹ nhàng nói “Mộ Như, chị gái chị tôi không biết trước đây cô ta như thế nào, nhưng từ màn vừa rồi tôi đã nhìn thấy cô ta có ác ý với cô, cô không cần phải thương cảm cho cô ta.

Mộ Như cắn khóe miệng cười khổ: “Cám ơn A Tuấn, tôi biết, nhưng tôi trước đây ở nhà cũng đã quen rồi, có thể nhất thời không thay đổi được, tôi sẽ từ từ bỏ qua cô ta. "

Đông Phương Tuấn gật đầu, rồi lại thở dài, thật ra cậu ấy biết Mộ Như muốn đi học, nhưng cậu ấy cũng biết anh cả của mình sẽ không cho phép Mộ Như đi học.

Đông Phương Tuấn lái xe đến trường, Mộ Như chậm rãi đi về phía phòng khách của "Nhất Thốn Mặc", vừa đi tới cửa, chỉ thấy Tịch Mộ Tuyết đã thay xong quần áo, trên người mang theo một chiếc túi, chuẩn bị đi ra ngoài.

“Chị dâu, chị có muốn đi học không?” Tịch Mộ Tuyết đắc thắng ngẩng cao đầu hỏi, sau đó lắc một chùm chìa khóa trong tay nói: “Nếu chị muốn, tôi sẽ đưa chị đi. Đây là một món quà cưới từ Đông Phương gia. Một chiếc Maserati. "

Mộ Như liếc cô ta một cái, theo bản năng nhường qua một bên, nhàn nhạt nói: "Cảm ơn, tôi không đi học nữa. Chồng tôi nói sau khi một người phụ nữ kết hôn, cô ấy không nên nghĩ đến việc học sách giáo khoa. Tôi là Đại thiếu phu nhân của Đông Phương gia. Thứ tôi nên học bây giờ là làm sao để quản lí Đông Phương gia."

“Ha, Đại thiếu phu nhan?” Tịch Mộ Tuyết không khỏi hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Đại thiếu phu nhân thì sao? Chẳng phải chẳng khác nào lac góa phụ sống mỗi đêm sao? Cô có thể tận hưởng niềm vui làm phụ nữ sao?

Khi Tịch Mộ Tuyết hỏi những lời này, cô ta nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt ve cổ và xương quai xanh của cô ta, rồi lẩm bẩm một mình: "Trên giường Vũ quá dữ tợn... Thật giống như một con sói... nhưng... thật... "